Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 741: Ngũ Hành Bảo Liên Đại Trận!

Chương 741: Ngũ Hành Bảo Liên Đại Trận! Chương 741: Ngũ Hành Bảo Liên Đại Trận!
Nhưng chỉ cần vượt qua được
: một bước này thì những trận
phù còn lại cũng chỉ là vấn đề
: thời gian mà thôi, có lẽ nàng cần đến mấy tháng, cũng có thể nàng phải cần đến mấy năm, nhưng kết quả đã được
định trước rồi.
Loại đả kích như vậy cũng có phần hơi đột ngột. "Thôi, về ngồi xuống đi." Dương trưởng lão đưa tay
kéo Nhan Văn Thành đến bên
_ cạnh, võ võ bả vai gã: "Cảnh
: giới cũng là một phần thực
lực, bản thân ngươi vẫn luôn đặt tâm tư trên trận pháp
Phản Hư, không cố ý đi
: nghiên cứu ở Hóa Thần cảnh,
có thể miễn cưỡng coi như ngang tay."
Lời này vừa nói ra, phảng
: phất như hư một gáo nước lạnh trực tiếp nổ tung trong chảo dầu sôi, khiến bầu không khí bên trong đại điện
rơi vào một mảnh xôn xao.
Phùng Ngạn hướng ánh mắt kinh hãi đến khó có thể tin tưởng nổi để nhìn về phía A Thanh, cái gì gọi là miễn cưỡng ngang tay?
Nói cách khác, Nhan Văn
: Thành đã lấy thực lực đè
người, chứ trên thực tế là
thua trên trận pháp rồi?
"Ta..." Nhan Văn Thành nhắm
mắt lại, một lát sau mới mở mắt ra, chắp tay với A Thanh: "Không cần tự lừa mình dối người nữa, lần này Nhan mỗ tài nghệ không bằng người. Nhưng đúng là những thứ vừa rồi vốn không phải sở trường của Nhan mỗ." Nói đến đây, gã chợt chuyển ' giọng, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi bên cạnh: "Đạo hữu cũng là Phản Hư cảnh, xin chỉ giáo." Lý Thanh Phong còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Đồng Tâm : Xuyến và Hứa Thanh Nhi lộ ra ánh mắt chan chứa chờ mong. Mọi người đầu biết tạo nghệ trận pháp của Thẩm Nghỉ, hắn chính là tồn tại tuyệt đỉnh trong Nam Dương tông, nhưng hai người lại rất Ít khi được tận mặt chứng kiến đối phương bày trận. Thẩm Nghi không quá hiểu ' hai người bên cạnh đang nói cái gì, bởi vì trình độ trận pháp của hắn tương đối đặc thù. Nếu là thứ đã gặp qua, đương nhiên sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng nếu là thứ chưa từng trông thấy, vậy thì không có hy vọng gì cả. Thanh Nguyệt tông người ta hợp trận pháp vốn không thể dùng nội dung trên sách vở của Hứa gia hoặc là Đoán Thần Thiên T¡ được. "Đạo huynh, xin chỉ giáo!"
': Nhan Văn Thành lại cúi
người, có thể nhìn ra được gã
: thật sự rất muốn dùng hết toàn lực để chứng minh bản thân.
Lúc này, bỗng nhiên Dương
trưởng lão trừng mắt giận dữ
nhìn Liễu Thiến Vân rồi chậm rãi lấy từ trong tay áo ra một tấm trận đồ: "Đây là Ngũ Hành Bảo Liên đại trận, Tiểu Nhan chưa từng học qua,
khẳng định là Thẩm tông chủ
_ cũng chưa từng trông thấy,
: không băng cứ lấy loại trận
pháp này làm đề, thế là công
bằng nhất."
"Bảo Liên trận được chia làm tổng cộng là chín thức, mỗi
: một thức lại được chia làm
108 đồ hình. Trong vòng ba
: ngày, ai có thể bày ra càng nhiều trận hơn thì tính là người đó thắng."
Nhìn ra được, lão thực sự coi
Nhan Văn Thành như nhỉ tử
ruột thịt của bản thân, dù mạo hiểm đắc tội với Liễu trưởng lão, cũng phải thay đối phương tìm về lòng tin tưởng.
Thẩm... Tông chủ?
Ba chữ này vừa nói ra, tất cả đám đệ tử bên cạnh đầu lộ vẻ
kinh hãi. Nói thật, bọn họ
cũng biết chuyện Nam Dương
tông lại một lần nữa được thấy ánh sáng mặt trời,
: nhưng thực sự không biết
bên trong đó vẫn còn một
: người được gọi là tông chủ gì đó.
Phùng Ngạn cũng sợ hãi nhìn qua. Dù thanh niên này vốn chẳng có khí thế và cảnh giới ' mà một vị tông chủ nên có,
nhưng chỉ dựa vào cái mác ấy
thôi, nếu đối phương muốn thu thập một tên đệ tử nội môn bình thường như gã, cũng chỉ đơn giản là một câu nói... không hơn. Thẩm Nghi cảm nhận được ánh nhìn phức tạp của đám người xung quanh, nhưng chẳng quá quan tâm. Hắn tiện tay lấy tấm trận đồ từ trong tay Dương trưởng lão - tới, bắt đầu nghiêm túc xem xét. "Đa tạ." Nhan Văn Thành thấy _ thế, rốt cuộc cũng lộ ra ý cười. Gã vươn tay nhận lấy ' một phần trận đồ rồi chăm chú ngồi trở lại vị trí, hai mắt sáng như đuốc. Đây mới là lĩnh vực gã am hiểu nhất. Đồng Tâm Xuyến và Hứa Thanh Nhi cố nén sự tò mò trong lòng để yên tĩnh đứng sau lưng Thẩm Nghi, muốn ' nhìn xem rốt cuộc là đối phương sẽ phá cục như thế nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua,
: chừng một nén nhang sau, cuối cùng Thẩm Nghi cũng buông trận đồ kia xuống.
Nhan Văn Thành khẽ động
tâm tư, nhưng lại vội vàng
' bài trừ tạp niệm trong lòng, để cho bản thân tuyệt đối không bị bất cứ động tác nào của đối phương gây ảnh hưởng.
Dương trưởng lão có chút
nghi hoặc nhìn về phía Thẩm
Nghi, nhóm đệ tử còn lại cũng hơi thất thần, đây là
muốn làm gì chứ? Lại không
có ý định so đấu nữa sao? "Trận đồ này có vấn đề gì sao?" Đồng Tâm Xuyến nhỏ giọng hỏi. "Chắc là không đâu." Thẩm Nghi cũng không rõ lắm. Hắn lấy trận bàn ra, động tác ': không nhanh như Đồng Tâm Xuyến hoặc là Nhan Văn ' Thành, hết thảy đầu ung dung thoang thả, không nhanh không chậm nhưng cẩn thận tỉ mỉ. Động tác vô cùng chính xác _ tựa như đã bố trí cả ngàn vạn lần rồi. Khi Thẩm Nghỉ hạ xuống nét bút đầu tiên xuống, Dương trưởng lão không khỏi nhíu chặt lông mày.
Trận đồ này vốn là thứ xuất
: phát từ trên tay lão, trình độ phức tạp trong đó đương nhiên là không một ai hiểu rõ hơn lão. Ngay cả với thiên tư
của Tiểu Nhan, muốn triệt để
nắm giữ đại trận này, ít nhất
' cũng cần hơn mười năm nghiên cứu, nói cách khác, trong thời gian ba ngày, có thể miêu tả ra hình thức ban đầu của một bức trận đồ
trong đó cũng là không tệ rồi.
Nếu đối phương thật sự
không muốn so đấu, có thể không cần đưa tay ra tiếp
nhận trận đồ. Còn nếu đã bắt
đầu thì một hành vi như thế,
thật sự có chút không tôn trọng người khác. Nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi chừng mấy hơi thở sau, vẻ mặt Dương trưởng lão đã đông cứng lại, bởi vì sau khi được thần hồn ' của Thẩm Nghỉ rót vào, cánh sen đầu tiên đã lặng yên xuất ' hiện trên tấm trận bàn. Không biết đã trôi qua bao lâu, Thẩm Nghỉ đặt trận bàn xuống, lại một lần nữa đứng lên, bình tĩnh nói với Dương trưởng lão: "Hôm nay đến đây thôi, không quấy rầy trưởng lão giảng pháp nữa." Dự thính thì dự thính, nhưng bởi vì sự xuất hiện của đám
' người mình mà khiến cho
Giảng Pháp đường của đối
: phương biến thành bộ dạng này, ngược lại là không cần thiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận