Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1044: Một Người Hữu Duyên!

Chương 1044: Một Người Hữu Duyên! Chương 1044: Một Người Hữu Duyên!
Hai thế lực lớn này cộng lại,
: có đưa mắt nhìn khắp cả
Hồng Trạch này cũng chẳng
: tìm mấy người đủ sức làm đối thủ của bọn họ.
Đây cũng là nguyên nhân vì Sao rõ ràng Lý Huyền Khánh còn chưa Hợp Đạo nhưng ' nhất cử nhất động của gã lại
có thể tác động đến thế cục của toàn bộ Hồng Trạch này.
Tử Nhiêm Bạch Long vốn yêu thích hòa bình, Hồng _ Trạch đại tiên không để ý tới - thế tục, chúng nó lại không thể nhìn thấy chúng sinh giết
chóc, vì vậy mới cực lực thúc đẩy chuyện của Tử Lăng tiên - tử cùng với Lý Huyền Khánh, hy vọng có thể mượn việc này để bình ổn tranh chấp tại
Hồng Trạch.
__ Tình thế cũng diễn ra đúng như kế hoạch của Đông Long Cung.
__ Trong một khoảng thời gian
rất dài sau đó, Hồng Trạch
' vẫn luôn bình hoà đại thế, rất nhiều tu sĩ tranh nhau noi gương theo hai người, khiến mối quan hệ giữa tu sĩ và yêu ma trở nên hài hoà hơn đáng
kể, cũng lưu lại rất nhiều giai
thoại lương duyên.
Nếu không phải đến cuối cùng xảy ra chuyện kia, vì
tranh giành chút mặt mũi
nhất thời mà kẻ phản trắc Lý
Huyền Khánh này không hề để ý đến lời khuyên can của
Tử Lăng tiên tử, muốn cưỡng
chế ngăn chặn tiên lộ của
: nàng, dẫn đến Nam Hồng Thất Tử bị Hồng Trạch Tiên Nhân tự mình ra tay trừng phạt, cũng thuận tiện rơi vào
kết cục danh tiếng xấu này,
thì dưới sự ủng hộ của Đông
' Long Cung, bọn họ cần gì phải để mắt đến Vô Lượng Đạo Hoàng tông nữa?
Nhưng Thẩm tiểu hữu bây
giờ lại khác.
Đến nay, bối cảnh của hắn
vẫn còn nằm trong vòng nghi vấn, ngay cả khi hắn thật sự
là một thành viên thuộc Nam
': Hồng Thất Tử, thì Thất Tử của
hiện tại cũng hoàn toàn không cùng một khái niệm
với trước kia.
:— Mà vừa rời khỏi Nam Hồng, hắn lại đồng thời đắc tội với một thế lực tu sĩ đỉnh cấp Hồng Trạch, cùng với Lưu Ly
' Thanh Phượng nhất tộc - chỉ
là đại tộc ở Tây Hồng nhưng
' thực lực cũng không tầm thường.
Đáng sợ hơn nữa, nhìn phong cách hành sự của
Thẩm Nghỉ như vậy, rõ ràng
_ là không có ý tứ muốn tiêu.
trừ ân oán, mà ngược lại hắn
còn mang đến cho người ta một loại cảm giác muốn triệt để kết tử thù.
Bàn Sơn Tông vốn là một tông môn có quy mô cực lớn,
: nhưng khi đối mặt với loại ân
oán này, nếu tùy tiện nhúng
- tay vào, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng khó mà bảo toàn được.
_ Tiên pháp đương nhiên là
trân quý, nhưng cũng phải có
' mạng đi học mới được! Nếu không tại sao bọn họ không trực tiếp đến Vô Lượng Đạo Hoàng tông cướp đoạt luôn đi?
Huống chỉ ở thời điểm hiện
- tại, còn chưa chắc Thẩm tiểu
hữu đã có thể giải mã được kho tàng bí mật Vô Danh Sơn
kia.
Ngoại trừ chuyện này, tình huống Tây Long Cung và Nam : Long Cung đột nhiên liên thủ đối phó với Nam Hồng Thất Tử cũng là một trong những điểm cần đi cân nhắc. Có phải bởi vì đám tu sĩ Nam Hồng này rốt cục đã không kìm nén được nỗi buồn khổ trong lòng, muốn một lần nữa hiện ' thế nên đã đi làm chút chuyện gì đó mờ ám hay không? Dương Vận Hằng vốn là Đại trưởng lão Bàn Sơn Tông, lão . không thể không suy nghĩ đến tình huống xấu nhất. Nếu như bảy tông này thật sự ôm loại tâm tư kia tới đây, - ví dụ như muốn trả thù gì đó... thì đừng nói là tiên pháp, bất cứ loại mê hoặc gì
: cũng không quan trọng bằng
cái mạng.
Diễm Sùng Chướng im lặng
quay đầu nhìn Đại trưởng lão,
rồi lập tức lâm vào trầm tư.
' Gã cứ một mực hướng ánh mắt chăm chú nhìn mảnh đại dương màu đỏ sậm mênh mông trước mặt, trong đôi mắt kia lại mang theo một
chút hoảng hốt, tựa như thứ
. mà gã đang nhìn đây vốn
: không phải thuỷ vực, mà là
một ngọn núi cao hoa mỹ vô
ngần lại dày nặng vô song.
__ Thần Nhạc Pháp, Thần Nhạc
Pháp đã đạt tới viên mãn. Phải biết rằng, ở Tu Hành giới
: vốn có một loại thuyết pháp
như vậy, không cần biết là
: thiên phú hay là huyết mạch, kỳ thật tất cả đầu kém duy
nhất một chữ duyên.
_ Duyên, cũng có thể coi là
phúc duyên.
Trên thế gian có các loại đồ vật huyền diệu, người bên ngoài cũng có thể nhìn được, cũng có thể chạm vào, nhưng
đến cuối cùng lại không cách _ nào biến nó thành thứ để cho : mình sử dụng, bởi vì chúng
nó đều đang đợi một người hữu duyên. Nói đến có thể hơi cổ quái,
: nhưng Diêm Sùng Chướng
đột nhiên cảm thấy ngọn Vô
: Danh Sơn mà mình đã ở bên cạnh suốt mấy vạn năm kia cuối cùng cũng có người hữu duyên tìm đến rồi.
Loại tâm tư phức tạp này
' khiến gã rất khó mà dùng ngôn từ đi miêu tả. Thậm chí gã còn cảm thấy, có lẽ Vô Danh Sơn kia đã cho Thẩm Nghi xem được một số thứ
mà từ trước đến giờ gã vẫn
_ chưa từng được thấy qua, nói
: không chừng nó còn là một
loại đốn ngộ, có thể trợ giúp người ta trực tiếp quán đỉnh
đến viên mãn cũng nên... Nếu
không khó mà giải thích được tình huống trước mắt.
Dù sao cũng chỉ trong mấy
: ngày ngắn ngủi như thế, ngay cả đọc xong một thiên Thần Nhạc Pháp hoàn chỉnh cũng không làm được.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên
' Diêm Sùng Chướng lại thở dài.
Vô Danh Sơn chính là căn cơ
lập tông của Bàn Sơn Tông, nhưng bây giờ có vẻ như "căn cơ” này đã chạy theo người khác mất rồi.
Đây vốn là chuyện đáng để ai oán, nhưng nghĩ tới cảnh tượng cuối cùng diễn ra tại thời điểm Thẩm tiểu hữu nắm lấy cổ Phan Bá Dương, nghĩ
: đến tình huống hắn dùng
thần thái vừa vô tình lại vừa
: lạnh nhạt kia nhìn về phía kẻ nọ, nhưng đồng thời cũng thu hút lửa giận và ánh mắt của Phan Bá Dương từ trên
: thân Bàn Sơn Tông cùng với
Nam Hồng Thất Tử rời đi, trực
. tiếp hấp dẫn đến trên người một mình hắn... Diêm Sùng Chướng lại siết chặt năm ngón tay, ngước mắt nhìn lên, cuối cùng mới nhìn về
phía bóng dáng cao to kia.
Trong ánh mắt này ẩn chứa
rất nhiều thứ, mà ý tứ quan trọng nhất trong đó, chính là
muốn duy trì mối quan hệ
này. Ít nhất thì... Đối phương cũng : có thể tiếp tục tới đây quan sát núi!
Những người ở đây đầu là tu sĩ đã trèo lên Bạch Ngọc Kinh, làm sao không nhìn ra ý
_ nghĩa ẩn chứa bên trong cử động rất nhỏ này của Diêm ' Đạo Tử?
Nhưng dưới áp lực kinh người của Vô Lượng Đạo Hoàng tông thì giờ phút này
ngay cả liếc mắt nhìn Thẩm
Nghỉ một cái cũng là hành
: động cực kỳ nguy hiểm. Ấy
vậy mà Diễm Sùng Chướng không chỉ nhìn, gã còn đang
chờ đối phương đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận