Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 751: Thạch Khôi!

Chương 751: Thạch Khôi! Chương 751: Thạch Khôi!
Sau khi cánh cửa lớn bên : ngoài thạch phủ bị đóng chặt lại, bỗng nhiên ánh sáng bên - trong thoáng cái lại trở nên ảm đạm hơn một chút. Ngọn lửa trên mấy cái giá : nến bằng ngọc có vẻ chập chờn, khiến khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Thẩm Nghỉ hơi lộ ra mấy phần mờ ám, càng khiến chúng yêu nhìn mà đôi mắt mờ mịt không thôi. Rốt cuộc là tán tu này muốn làm gì? Bích Hải Cáp Mô ngồi trên bàn, nhìn về phía con chó : vàng lưng đen vừa đột nhiên xuất hiện kia. Mặc dù da lông trên người nó khá là sống
: động, thậm chí tinh quang
trong đôi mắt còn tỏa ra bốn
: phía, nhưng nếu quan sát kỹ, vẫn có thể phân biệt được đối phương vốn không phải vật sống, bởi vì lớp da thịt kia lại
_ ánh lên chất đá, giống như
một con khôi lỗi được người
' ta dùng thủ đoạn nào đó để chế tạo ra vậy. "Là con thạch khôi này mang đến cho ngươi sức mạnh?"
Bích Hải Cáp Mô lại một lần
. nữa phát ra tiếng cười lạnh.
: Phải biết rằng, tại Hồng Trạch
này, có rất nhiều tu sĩ nắm giữ các loại thủ đoạn kỳ môn,
nhưng đến cuối cùng vẫn lấy
Thủy tộc vi tôn. Bởi ở trước mặt thực lực chân
chính, bất cứ loại tài nghệ và
tác phẩm mới mẻ nào cũng
- chỉ là tiểu đạo mà thôi. Nhưng tán tu này lại dám trở mặt với Thủy tộc, thật sự khiến nó có chút ngoài ý
': muốn.
"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Bích Hải Cáp Mô liếc mắt nhìn bức rèm châu trên lầu hai. Nói thật, đây dù sao cũng là địa bàn của Nam
Hồng Thất Tử, kỳ thật nó
cũng không muốn xé chuyện
- này ra quá lớn, chỉ muốn xả
một chút bực bội mà thôi. Nếu không, khẳng định là nó
sẽ không bỏ qua Thẩm Nghỉ
Phản Hư cảnh, mà đi chọn tiểu tử non nớt tu vi thấp
nhất kia, nhưng điều này lại
không có nghĩa là nó thật sự
:.©e ngại một tên chấp sự Thanh Nguyệt Tông nhỏ nhoi. "Đưa tiểu tử kia cho bản tọa,
_ việc này coi như xong." Bích
Hải Cáp Mô đứng lên, thân
' hình khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ, run rẩy tiến lên một bước. Cũng coi như nó có chút thiện tâm, còn nguyện cho thanh niên này
một bậc thang để xuống đài.
"Nếu không..." Nó nhìn về
phía Thẩm Nghị, lời còn chưa dứt, bao gồm cả con trâu vừa
bò dậy từ dưới đất, mấy con
: yêu ma kia chỉ thoáng do dự
một cái chớp mắt, cuối cùng vẫn lao tới vây quanh Thẩm
Nghỉ. Đổi lại là Liễu Thiến
Vân, khẳng định là chúng nó
: không dám xen vào chuyện của Hồng Trạch Thủy tộc và Thanh Nguyệt tông, nhưng dù sao Thẩm Nghỉ cũng chỉ là
một tán tu.
Nói khó nghe chút, nếu Bích Hải Cáp Mô thật sự nổi giận, không sợ xé rách da mặt thì ngay cả khi nó công khai tới tìm Liễu Thiến Vân đòi người
cũng không tính là chuyện
lớn gì.
Bích Hải Cáp Mô không nói hết lời đe dọa chỉ vẻn vẹn thò
ra cái lưỡi dài màu đỏ tươi,
: khẽ liếm liếm bờ môi, nhưng
đôi mắt lồi ra bên ngoài kia đã bị hàn ý thật sâu chiếm cứ. Dưới mấy ánh mắt nhìn chăm chú, Thẩm Nghi vẫn lạnh nhạt đứng đó, phảng phất
như không hề nghe thấy. Sau
đó, hắn nhẹ nhàng phất tay
' áo. Động tác như vậy, khiến vài phần nghi hoặc hiện lên trên mặt chúng yêu. Ttiểu tử này không nghe rõ
tiếng người sao? Có bậc
_ thang còn không mau xuống?
Chẳng lẽ hắn vừa mới vào Phản Hư, lại dính vào chấp sự
Thanh Nguyệt Tông, nên
trong lúc nhất thời không
phân rõ, Hồng Trạch này đến cùng là do ai định đoạt?
Không nói đến những thứ
: khác, dù hôm nay bọn chúng thật sự để cho hắn toàn thân trở ra thì Liễu Thiến Vân kia còn có thể bảo vệ được hắn
cả đời hay sao?
Đúng vào lúc này, tròng mắt của lũ yêu chợt co rút lại. Chỉ thấy sau khi thanh niên ki vung tay áo xuống, bỗng nhiên lão cẩu vốn đang nhe
răng cười kia lại hung hăng
nhảy lên, thân hình hóa
: thành một cái bóng đen, lặng
yên không một tiếng động nhào về phía Bích Hải Cáp
Mb
Thậm chí nếu tính con chó cỏ nhìn như cực kỳ bình thường
': không có gì lạ kia, là yêu ma,
mấy con còn lại còn cảm thấy
: có chút mất mặt ấy chứ. Bởi vì thứ như con chó này, đặt ở trong tông môn, nhiều nhất cũng chỉ được dùng để trông
coi nhà bếp mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên ngọn núi thịt to lớn có thể sánh ngang với Đại Yêu Phản Hư tam trọng kia lại ngã xuống. Chỉ vừa đối mặt
một cái, nó đã bị con chó cỏ
kia hung hãn đánh ngã lăn
xuống mặt đất rồi.
Nhìn như thân thể gầy trơ cả xương, nhưng móng chó vẫn “vù vù” vung xuống. Chỉ nghe “xoẹt xoet” một tiếng, Bích Hải Cáp Mô vốn bất ngờ
': không đề phòng mà trên mặt
đã thiếu đi một mảnh da thịt
lớn. Nó ngơ ngác một thoáng rồi bộc phát ra tiếng gào thét chói tai: "ANH"
Trong cơn giận dữ, con cóc
toàn lực đánh một kích về
' phía lão cẩu đang giẫm trên đầu mình. Chỉ một chưởng, mó muốn triệt để đánh nát bộ thạch khôi này!
Đông —— Âm thanh hùng
hậu nặng nề truyền ra từ
- trong thạch phủ, hơi có cảm
giác bàn tay trần va chạm vào
sắt thép.
' Một chưởng của Bích Hải Cáp
Mô đánh lên đỉnh đầu của lão cấu, lại thấy đối phương hoàn
: toàn không nhúc nhích chút
nào, thân hình vẫn vô cùng
: vững chắc, ngược lại bên trong đôi mắt màu vàng nhạt kia còn thoáng hiện lên một mảnh gợn sóng đầy châm
: biếm.
Lực đạo hùng hậu vừa phun ra trên cánh tay to lớn của con cóc khổng lồ, lại ầm ầm phản hồi về, khiến đống xương cốt bên dưới lớp huyết
nhục của nó vang lên ken két,
như muốn vỡ vụn ra.
Đây là thạch khôi được dùng
vật liệu gì để tạo ra vậy?
Nó kinh hãi thất sắc, rốt cuộc
cũng phản ứng lại. Tình huống này không thích
hợp.
Yêu ma khác với tu sĩ, bọn chúng không có nhiều thủ đoạn phức tạp như vậy, chỉ cần một lần giao thủ đã có
' thể đại khái hiểu biết được sự
chênh lệch giữa hai bên rồi.
' Và đây tuyệt đối không phải thực lực mà một tên Phản Hư tiền kỳ nên có. Ít nhất... cũng phải sánh ngang với yêu ma thạch khôi tầng bốn trở lên!
Nhìn lão cẩu trước mắt lại
- vung trảo, rốt cục Thẩm Nghỉ
cũng cất bước tiến về phía
trước. Vừa rồi, từ trong miệng Liễu ' Thiến Vân, hắn đã biết được mối liên hệ giữa cảnh giới và - địa vị của tu sĩ Thanh Nguyệt tông. Rồi cũng từ khoảnh khắc đó, ' hắn đã đại khái đoán được cái gọi là Phản Hư tầng mười hai ' này, chỉ e cũng không đơn giản giống như những gì mình đang nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận