Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 789: Đừng Sợ, Ta Tới Cứu Các Ngư...

Chương 789: Đừng Sợ, Ta Tới Cứu Các Ngư... Chương 789: Đừng Sợ, Ta Tới Cứu Các Ngư...
"Thẩm tiền bối cũng vừa mới
- tới đây, không băng cứ để
tiểu tu dẫn đường đi." Mặc dù
Trương gia cảm thấy cô nương này cực kỳ không đáng tin cậy, nhưng chính vì thế, lão mới lo lắng đối
: phương sẽ đưa Thẩm tiền bối
vào bẫy. Trong khi lão vừa mới được tiền bối cứu một mạng, theo sau nhắc nhở hai câu vẫn là chuyện nên làm.
"Đã làm phiền rồi." Lúc này,
: Bảo Hoa tiên tử mới thở phào
một hơi, lại ra vẻ thuần thục chắp tay nói: "Hóa ra đạo hữu
họ Thẩm à? Ngươi cứ gọi ta
một tiếng Bích Thúy là được." Dứt lời, nàng lại nói tiếp: "Yên
: tâm, ta sẽ không hại các
ngươi đâu, chuyện này không
: khó, chỉ cần ngươi thật sự có được thực lực Phản Hư tầng hai thì khẳng định là không có vấn đề."
Trong lúc nói chuyện, Bảo
Hoa tiên tử lại lấy ra mấy thanh bội kiếm đã chuẩn bị sẵn, tùy ý đưa cho hai người: “Đeo thứ này bên hông đi, làm như vậy nhìn sẽ hiệp khí
hơn."
Nghe vậy, Trương gia ngoan
ngoãn đưa tay nhận lấy thanh bội kiếm kia, nhưng
Thẩm Nghi chỉ lẳng lặng nhìn
chằm chằm vào vị cô nương thanh tú trước mắt, mãi cho
: đến lúc khi nàng có chút lúng
túng hỏi: "Ngươi muốn làm gì
: vậy? Chẳng lẽ bội kiếm này không đẹp sao? Đầu là thứ được ta tỉ mỉ chọn lựa đó."
"Ta không thích mấy trò đóng
giả kiểu này." Thẩm Nghi lắc
' đầu, nhẹ giọng nói: "Tốt nhất là đạo hữu có thể lấy ra được Bảo Hoa Đan thật." Hắn nói câu này tuyệt đối là
lời ít mà ý nhiều, nhưng
_ không có ý tứ uy hiếp, chỉ
: đơn thuần muốn nhắc nhở
đối phương về chuyện ước định trước đó mà thôi.
Nhưng Trương gia nghe xong
lại vô thức rùng mình một
cái, bản năng tích lũy đã nhiều năm của lão vừa để lão : ngửi được một tia nguy hiểm trong lời nói của đối phương. "Thật vô vị." Bảo Hoa tiên tử mím môi, khẽ thu hồi nụ cười rồi lầm bầm nói: "Tùy ngươi thôi, chơi đùa một chút thì có sao đâu? Cứ lạnh nhạt như ' vậy để làm gì?" Những tu sĩ này, cả ngày chỉ biết có tu luyện, tu luyện, một chút tâm tư hành hiệp trượng nghĩa cũng không có. pc Thẩm Nghỉ thu hồi ánh mắt, lại đi theo đằng sau Trương gia, nhanh chóng lao về phía trước. Thật ra hắn cũng không cảm thấy thanh kiếm trang sức này có vấn đề gì, chỉ đơn thuần là không thích : dùng tâm tính dạo chơi ngoại thành để đối đãi với tình cảnh cực khổ của người khác thôi. "Thật là kỳ quái." Bảo Hoa tiên tử khẽ nhún nhún vai, ' sau đó cũng đi theo. Tiểu tu sĩ này, thực lực không cao, nhưng lòng tự trọng lại rất lớn. Phải biết rằng, loại đan độc trên người đối phương, ngoại trừ nàng, : đúng là trong Bảo Hoa tông cũng chẳng có mấy người đủ khả năng cứu được hắn. - Dưới tình huống nguy cấp như vậy, hắn còn dám dùng loại thái độ này để đối đãi với
nàng?
: May mà nàng cũng không để ý đến chuyện đó, chỉ cần có thể chơi vui vẻ là tốt rồi.
_ Ý niệm tới đây, nàng lại đưa
ánh mắt tò mò nhìn xung
' quanh, tất cả sự vật bên ngoài đầu là thứ mới mẻ tới cực điểm đối với nàng.
Tiêu gia bảo chỉ là một cái
: danh xưng, bởi trên thực tế
diện tích của nơi này cực lớn, với không ít thành lũy bằng
đất xếp sát gần nhau.
Trương gia cũng từng chạy qua nơi này rồi, chỉ có điều về sau, lão nghe nói ở nơi này đã xảy ra chuyện, mới tránh ra _ Xa, Bảo chủ Tiêu gia chính là cường giả Phản Hư Cảnh, nghe nói người này có mối quan hệ mật thiết với Bảo ' Hoa Tông, từng cưới một vị đệ tử nội môn trong tông. Sự cố kia, ngay cả người này cũng không giải quyết được, thì đối với đám dã tu nhàn tản Trương gia, đó là tuyệt đối là chuyện lớn đòi mạng. Nhưng mãi cho đến khi tận mắt chứng kiến một màn : trước mặt, khóe mắt Trương gia vẫn không nhịn được, khẽ co giật hai cái.
Chỉ thấy mười mấy con yêu
: ma đang nghênh ngang đi từ bên trong thành đất ra, trên tay đều bưng theo một cái mầm, trên mầm có bày từng
: viên Đạo Anh óng ánh, ngũ
tạng bên trong còn chưa ảm
' đạm, hiển nhiên là còn tươi mới. Bọn chúng vừa cười đùa nói chuyện với nhau vừa đi ra,
hoàn toàn không trông thấy
dấu vết từng ra tay động thủ.
_ Vào thời điểm này, có một
đống người đang chen chúc ngoài cửa, vẻ mặt ngây dại
nhìn chúng nó đi xa, nhưng
': không có một ai đủ can đảm
xông lên ngăn cản. "Phù." Trương gia yên lặng lui
: về phía sau hai bước, thấp
giọng nhắc nhở một câu:
"Tiền bối, không thích hợp. Chuyện này hoàn toàn không đơn giản như những gì Bích Thúy cô nương vừa nói."
Tư thái của đám yêu ma này
' quá mức phách lối rồi, không phù hợp với thực lực Hóa Thần cảnh của bọn chúng. Với tình hình trước mắt này, thậm chí Trương gia còn có
chút hoài nghi, phải chăng
. người bên trong Tiêu gia bảo
đã chất hết rồi? "Có cái gì không đúng?" Lúc
trước đi đường, Bảo Hoa tiên tử còn giống như một đứa
: nhóc hiếu kỳ, cái gì cũng
muốn tìm Trương gia hỏi
: thăm, thắc mắc, thì giờ phút này nàng lại đang gắt gao nhìn chằm chằm vào đám yêu ma kia, trong tay vô thức bấm
: pháp quyết, ngay cả giọng
nói cũng trở nên dồn dập hơn
' mấy phần. Đúng là quá mức hoang đường! Ở ngay dưới mí mắt Bảo Hoa Tông, lại có loại
chuyện này phát sinh, đám
_ đệ tử kia môi ngày đều có
: thời gian đi tới thỉnh an nàng,
chẳng lẽ không thể rút ra một
chút thời gian đi quản sao?
: Cả ngày đầu ca múa mừng
cảnh thái bình, nàng cứ tưởng bên ngoài sẽ hài hòa
vui vẻ lắm!
: Bảo Hoa tiên tử trực tiếp tiến lên một bước, bấm pháp quyết, đang chuẩn bị gọi mấy con yêu ma kia lại hỏi, thì
- đúng vào lúc này, khóe mắt
khẽ liếc qua, tâm mắt đột
' nhiên bị một màu vàng tím chiếm cứ. Chỉ trong nháy mắt, đã thấy sóng lửa mãnh liệt bao phủ bên ngoài thổ thành, khí tức nóng rực làm
nhiệt độ xung quanh tăng lên
nhanh chóng.
Khoảng mười mấy hơi thở sau, sóng lửa cuốn ngược
đến, trực tiếp chui vào giữa
ngón tay Thẩm Nghỉ. Hắn chậm rãi buông bàn tay xuống, lại bình tĩnh đưa mắt
nhìn ngoài thành không có
lấy một bóng người, dường
: như mười mấy con yêu ma lúc nãy chưa từng xuất hiện. "Chậc, dứt khoát như vậy."
' Bảo Hoa tiên tử thoáng sửng
sốt một chút, khỏi phải nói,
' tên tay đấm nàng tìm được này còn khá là ra dáng à nha. Nói ra tay là ra tay, không thèm nói nhảm nửa câu, rốt cục những con yêu ma làm
lòng người sinh ra bực bội kia
_ đã biến mất không thấy gì
: nữa. Tâm trạng của nàng
cũng dịu đi rất nhiều.
Rất nhanh, nàng đã sửa sang
lại thanh bội kiếm bên hông,
nhanh chóng vẫy tay về phía cửa thành, hưng phấn nói: "Đừng sợ, ta tới cứu các ngươi đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận