Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 811: Nhận Ân Huệ Một Ngày Liền ..

Chương 811: Nhận Ân Huệ Một Ngày Liền .. Chương 811: Nhận Ân Huệ Một Ngày Liền ..
Nên nhớ là lúc trước khi bọn
: họ giao thủ với đám Kim Hỏa
Tước kia, Thẩm Nghỉ muốn
: đối phó với Kim Tước thiếu chủ tu vi Phản Hư tầng ba còn phải dựa vào đánh lén...
Tuy hắn đúng là người đi ra
từ Tiềm Uyên chỉ địa, hậu tích
' bạc phát thăng cấp nhanh chóng cũng là chuyện bình thường, nhưng nhìn lại Diệp Văn Huyên bên cạnh, không phải nàng này cũng đi ra từ
cùng một nơi với hắn sao,
_ nào có tiến triển như vậy?
Vấn đề là...
Sau khi Thẩm Nghi động thủ,
Trần Tử Khí này còn dám kiêu
ngạo như vậy, đương nhiên là có chỗ dựa vào.
"Chuẩn bị bày trận." Liễu
Thiến Vân liếc mắt nhìn Nhan Văn Thành, năm ngón tay đang giấu trong tay áo đã bắt đầu bấm pháp quyết.
Hôm nay tất phải có một trận
' ác chiến. "Đã hiểu." Nhan Văn Thành lặng lẽ lui ra ngoài, cũng thuận tiện nhìn Diệp Văn
Huyên bên cạnh một cái, lại
thấy đối phương còn đang
ngây ngốc đứng đó.
Diệp Văn Huyên đờ đẫn nhìn
chằm chằm vào Trần Tử Khí đã bị trọng thương bên kia.
Tu sĩ Phản Hư tầng bốn mạnh
: mẽ đến không ai bì nổi, có khí tức cường hãn đến mức
làm người ta hít thở không thông kia, lại bị một chiêu
_ đánh bị thương nặng đến
mức đánh mất lý trí. Đây thật
sự là thủ đoạn của Thẩm Nghi sao? Hay là bên trong Nam Dương tông kia vẫn còn cất giấu bảo
vật nào đó mà nàng không
biết.
“iz đầy! Làm thịt bọn chúng!" Trần Tử Khí chợt quát lên một
tiếng.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên khung cảnh xung quanh chợt
- trở nên hư vô mờ mịt, đồng
thời mùi tanh nồng đậm cũng
lan tràn khắp tòa đại điện rộng lớn này. Rất nhanh, đã thấy hai bóng người cao lớn mặc giáp bạc đứng sau lưng
_ Trần Tử Khí. Mặc dù nguyên
hình khác biệt, nhưng hiện
' tại, cả hai đầu là ngư yêu có khuôn mặt dữ tợn vô cùng. Bọn chúng cầm ốc biển trong tay, đưa mắt nhìn về phía
bóng người mặc áo đen đang
ngồi phía trên cùng đại điện,
: ánh mắt bình tĩnh, tiếng nói
cũng không có lấy một chút gợn sóng nào: "Long Ngư
điện đi tuần, muốn dẫn hắn
_ rời đi, chư vị tu sĩ có thể coi
như không nhìn thấy." Dưới tư thái trầm ổn như vậy,
: chính là thực lực Phản Hư
tầng năm mang đến cho bọn
: chúng lực lượng. "Không phải chứ, các ngươi còn dám lớn tiếng hô to gọi
nhỏ ở chỗ này?" Trịnh Thiên
bước nhanh ra, vừa bực mình
' vừa buồn cười nói: "Từ khi nào mà địa bàn của Nam Hồng Thất Tử lại đến phiên Long Ngư điện các ngươi nói chuyện rồi? Ngươi sẽ không
coi các ngươi trở thành Long
_ Cung chứ? Điện chủ các
: ngươi cũng chỉ là Phản Hư
hậu kỳ thôi, có đúng không?"
Liên tục gặp phải mấy câu chất vấn như vậy nhưng hai
ngư yêu kia lại không hề rung
động hay thất thố chút nào,
: bọn chúng chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi. "Ta muốn giết bọn họ! Không
phải muốn trở về!" Trần Tử
Khí sốt ruột quay đầu lại,
' hướng về phía hai con yêu ma kia gào thét nói: "Ta muốn làm tộc trưởng Trần gia!"
Nghe vậy, hai con yêu ma nọ
thoáng khựng lại một chút rồi
lập tức cầm lấy con ốc biển
đưa tin.
Thấy cảnh tượng này, Thẩm
Nghi vừa mới đứng dậy lại
lập tức dừng động tác, một lần nữa ngồi trở về vị trí của
: mình, chỉ có điều đầu ngón
tay hắn đang lặng yên phun
ra tơ vàng, bí mật bày ra một tòa tiểu trận ở bên ngoài phạm vi của Trần gia.
Thứ này cũng không có tác
dụng gì khác, chỉ đơn thuần
là tiểu trận cảnh báo, có thể trợ giúp hắn ngay lập tức cảm nhận được yêu ma bước vào trận pháp này có tu vi gì.
Hai con yêu ma kia đưa tin
. vào trong cái ốc biển, đến
: cuối cùng bên trong chỉ
truyền ra một giọng nữ cực
kỳ bình tĩnh.
"Chờ ta." Tiếng nói này vừa phát ra, sắc
: mặt ba người Thanh Nguyệt
tông lại khẽ biến, sau đó gần
: như đồng thời tế ra ngọc giản.
Biết Nam Hồng Thất Tử ở đây, còn dám tới, loại hành động này hoàn toàn không phải ' một câu "To gan lớn mật” là
có thể hình dung được.
Nhưng đây là chuyện của một
Trần gia nho nhỏ, chẳng lẽ lại thật sự phải gọi một vị trưởng lão Bạch Ngọc Kinh đến ra mặt hay sao?
Mọi người đang phân vân do dự, lại nhìn về phía Thẩm Nghi, chỉ thấy hắn vẫn bày ra bộ dáng bình tĩnh ung dung,
ngồi trên chiếc ghế kia,
không có lấy một chút động
: tác nào. Dường như chủ nhân của giọng nữ trong con ốc biển
kia đã sớm có chuẩn bị, chỉ
trong thời gian một nén
' nhang, bên ngoài đại điện đã vang lên tiếng bước chân chỉnh tề. Chừng mấy chục bóng người mặc áo giáp đột nhiên bước tới, mặc dù toàn
bộ bọn họ đều là Hỗn
' Nguyên cảnh, chỉ ngẫu nhiên
: mới có mấy Hóa Thần, nhưng
nhìn sơ qua vẫn rất có khí
thế.
Ở phía trước nhất của đội
ngũ này là một bóng người nhỏ nhắn đang được bốn hộ
: vệ hộ tống, chậm rãi bước
vào đại điện. Sắc mặt nàng
: cực kỳ âm trầm, lặng lẽ đi đến bên cạnh Trần Tử Khí, nhìn thương thế trên người gã, trong mắt xẹt qua một
chút đau lòng: "Phu quân,
chàng không sao chứ?” Không đợi Trần Tử Khí trả lời, cô nương váy đỏ xinh xắn này đã đưa ánh mắt nhìn về phía mấy người của Nam Hồng
Thất Tử.
"Thứ nhất." Nàng dựng thẳng
ngón tay trắng nõn lên: "Phụ thân ta đã xin gặp Nam Long
Cung, cũng nhận được đối
phương chấp thuận, từ nay
về sau, địa phương này sẽ thuộc về Long Ngư Điện
: chúng ta, sẽ do phu quân ta
thống lĩnh. Các ngươi trở về
: nói cho trưởng lão của các ngươi biết, đây là pháp chỉ của Long Cung."
"Thứ hai." Cô nương váy đỏ
nọ lại nhìn chằm chằm vào
' bóng người mặc áo đen kia: "Ngươi phải chất." Mặc dù dáng người nàng khá là nhỏ nhắn, nhưng sau khi
nàng đứng ra, dường như tất
cả tồn tại trên thế gian này
: đều không thể tiếp tục động
đến nam nhân bên cạnh nàng
được.
_"Ngu ngốc." Liễu Thiến Vân
khẽ cười lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo lấy ra một
: phong thư. Đây là đồ vật mà
phụ thân nàng đưa cho. Tuy
: thứ này chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng ở Nam Hồng này, nó lại có thể giải quyết được chín mươi chín phần
: trăm phiền toái.
"Ngươi cũng mang theo đồ đến à? Sao không nói sớm?" Rốt cuộc Trịnh Thiên cũng không mạnh mẽ chống đỡ nữa, nàng lập tức thở ra một
hơi.
Nhưng đúng vào lúc này,
nàng lại chú ý tới một sợi tơ vàng vừa rút về từ ngoài
điện, sau đó chui vào đầu
ngón tay của Thẩm Nghi. Ngay khoảnh khắc sau đó, rốt cục bóng người mặc áo đen kia cũng đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận