Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 878: Cứ Việc Nói Thẳng!

Chương 878: Cứ Việc Nói Thẳng! Chương 878: Cứ Việc Nói Thẳng!
"Liễu trưởng lão mời."
Dưới cái nhìn chăm chú của
đông đảo tộc lão Nhan gia, Nhan Hiền Thanh đưa tay mời, trên mặt hiện ra một tia mong đợi nhàn nhạt.
Liễu Thế Khiêm liếc mắt nhìn
' lão rồi lập tức cất bước đi đến chiếc ghế ngồi ngay phía dưới Thẩm Nghi. Sau khi trông thấy một màn
này, vẻ mặt Nhan Hiền Thanh
thoáng đồng cứng lại trong
: nháy mặät, chút mong đợi trên
mặt lập tức hóa thành cô đơn, nhưng rất nhanh sau đó,
lão đã điều chỉnh xong tâm
trạng, cũng cất bước tiến vào
chỗ ngồi. Đến đây, lão nhìn về phía hai
: người Thẩm Nghi, mở miệng
hỏi: "Không biết Thanh
: Nguyệt và Nam Dương Tiên Tông hôm nay đến Nhan gia là có gì cần phân phó?"
Liễu Thế Khiêm chậm rãi mở
miệng, trong giọng nói có
' phần hờ hững, không còn khách khí như lúc trước nữa: "Có lẽ pháp chỉ của Nam Hồng Thất Tử đã được đưa tới Nhan gia từ rất sớm rồi,
nhưng ta nghe nói đến tận.
ngày hôm nay, các ngươi vần
: chưa phái người tới Nam
Dương tông xin gặp mặt."
"Nếu các ngươi đã tự giữ thân phận, Thẩm tông chủ lại
: tương đối xa lạ với Nam
Hồng, vậy Liễu mỗ cũng chỉ
có thể đi tới dẫn đường, nhìn xem uy phong của các ngươi đến đâu thôi."
' Những người ở đây, ngoại trừ
thanh niên đang ngồi ở ghế
' chủ vị kia, đầu không thấp hơn cảnh giới Phản Hư viên mãn, ai nấy đầu là nhân tinh, sao có thể không nghe ra ý tứ cảnh cáo trong giọng nói của
Liễu trưởng lão?
"Hiền Thanh không dám bày
ra uy phong ở trước mặt Tiên Tông, cũng chưa bao giờ có
tâm tư như vậy." Nhan Hiền
: Thanh đứng dậy thêm một
lần lần nữa, lập tức hành lễ với hai người bọn họ.
"Vậy sao?" Liễu Thế Khiêm
: khẽ cười một tiếng, đột nhiên lạnh lùng nói: "Ta còn tưởng Nhai Giác sơn các ngươi sẽ nhanh chóng trở thành Hợp
_ Đạo Bảo Địa, để lần sau khi
bổn tọa gặp ngươi cũng phải
' gọi ngươi một tiếng tiền bối đó."
Nếu Liễu Thiến Vân có mặt ở đây, khẳng định là nàng có thể phản ứng kịp, bởi vì một _ người vốn cứng nhắc bảo thủ : như phụ thân nàng, lại có thể nói ra những lời này, có nghĩa
là lão đã tức giận tới cực điểm rồi. Thẩm Nghi có chút đăm chiêu
nhìn qua. Loại tình huống
trước mắt này cho thấy, ngay
: cả tồn tại cùng cấp Bạch Ngọc Kinh thì chênh lệch giữa hai bên cũng rất lớn.
_ Xét cho cùng, kể cả khi Liễu
Thế Khiêm có bối cảnh Tiên
' Tông thì tốt xấu gì Nhan Hiền Thanh kia cũng là tu sĩ cùng cảnh giới với lão, nấu chỉ nói về thân phận thì hẳn là vị tộc trưởng Nhan gia này sẽ
không đến mức khiêm tốn
: quá đáng như thế, rõ ràng đã
- bị người ta chỉ thẳng vào mũi
mà mắng, cũng không dám
cãi lại. Nếu không chẳng phải là
: thân phận tông chủ của hắn
sẽ càng cao hơn sao?
Đoán chừng trong chuyện này cũng có một phần nguyên nhân rất lớn là thực
' lực.
"Ta..." Nhan Hiền Thanh há to miệng, đột nhiên lại nhìn sang Thẩm Nghỉ một cái, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: "Liễu trưởng lão dạy
bảo rất đúng, Hiền Thanh
biết sai rồi."
Lời này vừa nói ra, trên mặt đám người Nhan gia trong
đại điện đều xuất hiện một
mảnh ấm ức, bọn họ muốn giải thích, nhưng lại hết
: đường chối cãi. Vấn đề là tất
cả đầu ngại uy nghiêm của
- Liễu trưởng lão, cuối cùng chẳng còn cách nào khác hơn, đành phải dời ánh mắt về nơi khác.
"Không biết hôm nay Thẩm
' tông chủ có gì cần phân phó?" Tựa như Nhan Hiền Thanh đã chấp nhận số mệnh, lão lại một lần nữa nhìn về phía Thẩm Nghi.
Lúc này, tất cả mọi người mới
: một lần nữa nhìn về phía
người trẻ tuổi đang ngồi trên ghế chủ vị, thật ra bọn họ đã
biết được không ít điều về vị
vị Thẩm tông chủ này. Không lâu trước đó, từng có
: một tên vãn bối trong tộc
truyền tin trở về, ngay cả
: Nhan Hưng Nguyên cũng được tận mắt nhìn thấy Thiên Cung khủng bố làm cho người ta phải sợ hãi của đối
: phương rồi. Hết thảy mọi
chuyện về người này thật sự
giống như tin đồn, mà hắn còn tự tay chém giết một viên đại tướng có thể sánh ngang với Phản Hư tầng tám của Thủy tộc.
Thực lực như thế dù đặt trên
: toàn bộ Nam Hồng này cũng
không phải là hạng người vô
danh tiểu tốt.
Nhưng... quy mô của Nhan gia quá lớn, thứ bọn họ cần
: vốn không phải một vị thiên
kiêu, mà là đại tông chân
: chính bảo hộ. Đối phương thiên tư kinh thế, nhưng nhìn trước mắt mà xem, bờ vai kia hãy còn quá mỏng, không
gánh vác nổi chuyện của
Nhan gia. "Chưa nói tới phần phó." Thẩm Nghi nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó ngước mắt lên: "Nhưng có một kiến nghị."
"Mời tông chủ nói, Hiền
: Thanh rửa tai, cung kính lắng
nghe." Nhan Hiền Thanh cất bước đi vào trong điện, thần
hình đứng thẳng tắp, khiến
cho cảnh tượng này có chút
buồn cười. Lão đường đường là một tu sĩ
' Bạch Ngọc Kinh, đoán chừng
những chuyện đã trải qua
còn nhiều hơn mười đời của người trẻ tuổi kia, nhưng tu sĩ trẻ tuổi kia lại mặt dày đến mức mạnh miệng nói muốn
: kiến nghị gì đó với lão.
"Kiến nghị của ta là có chuyện gì cứ việc nói thẳng, tất cả chúng ta đầu rất bận rộn." Thẩm Nghỉ hơi ngồi thẳng người lại, quét mắt về
phía điện hạ, thản nhiên nói.
Từ khi bước vào Nhan gia,
đám người này đã bày ra tư thái trước mắt, dù hắn không
quá quan tâm đến những thứ này, nhưng đúng là hắn ': không có nhiều thời gian để chơi giải đố cùng bọn họ. Rốt cuộc là có ý tưởng gì, cứ việc nói thằng ra là được. ': Được là được, không được là không được. Rời khỏi Nhan gia, cũng không phải là hắn không còn bất cứ biện pháp gì khác. Nghe vậy, Nhan Hiền Thanh thoáng ngơ ngác một hồi, rồi lập tức hướng ánh mặt, một lần nữa đánh giá kỹ người trẻ tuổi này. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên lão lại cười nói: "Có thể nói thật sao? Ngài nghe xong thì có tác dụng hả?" Rắc rắc. Bàn tay Liễu Thế Khiêm đang đặt lên tay vịn của ghế, đã bị nắm chặt đến mức lập tức ' hóa thành bột mịn rồi. Lão trực tiếp chiếu ánh mắt lạnh ' lùng chăm chú nhìn vào Nhan Hiền Thanh. Khí thế cường hãn thuộc về Bạch Ngọc Kinh lặng lẽ bao phủ toàn bộ đại điện, khiến _ nhịp hô hấp của tất cả mọi người ở đây đều ngưng trệ. Sắc mặt Thẩm Nghỉ hơi đọng lại, khẽ liếc mắt nhìn Liễu trưởng lão một cái. Liễu Thế Khiêm vội vàng rút khí tức từ trên người hắn và, suýt nữa thì quên mất, ở nơi này vẫn còn Phản Hư trung kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận