Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 946: Người Nào Đó!

Chương 946: Người Nào Đó! Chương 946: Người Nào Đó!
Chỉ thấy Thẩm Nghi đang
: ngồi xếp bằng, nhắm mắt
điều tức, một bộ áo đen bay
: phất phới ở trong mây. Nhưng điều khiến Liễu Thiến Vân vô cùng kinh ngạc lại là cả phụ thân của nàng lẫn Trì
': Dương trưởng lão đầu đứng
phía sau đối phương một
' bước, tạo thành thế trận vây quanh.
Rõ ràng đây là đãi ngộ mà
chỉ tông chủ mới có.
Phụ thần nàng thì cũng thôi
- đi, ai chẳng biết ông ấy vốn là
người luôn tuân theo quy củ. Nhưng Trì Dương trưởng
lão... cũng công nhận thần
: phận tông chủ của Thẩm
Nghỉ rồi sao? Thậm chí trên mặt ông ấy còn không mang : theo bất cứ biểu cảm khó chịu nào, cứ như đây vốn là : chuyện đương nhiên ấy. "Được rồi, cô gái nhỏ này làm vậy cũng vì lo lắng cho ngươi thôi. Việc này ta làm chủ, miễn phạt." Trì Dương ' trưởng lão cười ha hả, lên tiếng giảng hòa, sau đó ngoắc ngoắc tay nói: "Mau lên đây. Nhớ là lần sau đừng làm vậy nữa nhé, nếu không có Thẩm tông chủ tương trợ _ thì lần này ngay cả phụ thân : ngươi cũng khó bảo toàn được, chớ nói đến chuyện bảo vệ ngươi." —",.." Liễu Thế Khiêm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn lão già này một cái, nhưng cũng không
nói thêm gì nữa.
__ "Đa tạ Trì Dương trưởng lão." Liễu Thiến Vân vội vàng cúi người hành lễ, sau đó hướng ánh mắt tràn đầy sợ
_ hãi nhìn về phía Thẩm Nghị,
mỗi một chữ Trì Dương
' trưởng lão nói nàng đầu có thể nghe hiểu được, nhưng khi nối liền chúng nó lại với nhau là chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút mơ hồ.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy
: ra, mà ngay cả phụ thân nàng
cũng không giải quyết được, vậy mà Thẩm Nghi lại có thể
xen vào?
"Đa tạ Thẩm... Tông chủ." Liễu Thiến Vân mím môi nói.
: Lần này, nàng cúi đầu còn
thành khẩn hơn cả lúc trước,
: sau đó mới dời bước đi lên bảo thuyền, an tĩnh đứng ở phía sau.
_ Nàng trầm mặc nhìn chằm
chằm vào bóng lưng đối
' phương, đột nhiên lại có cảm giác hoảng hốt, Rõ ràng vẫn là bộ y phục màu đen này, rõ ràng là trong cảm nhận của nàng, hắn gần như không có
bất cứ biến hóa gì so với mấy
tháng trước, nhưng trận thế
- sau lưng đối phương lại càng
lúc càng trở nên khủng khiếp.
Thanh Nguyệt bảo thuyền đi ngang qua bức phù điêu Nam
': Dương, đưa Thẩm Nghi quay
về trong tông. Lúc này, tốc độ
: của chiếc thuyền kia mới chậm lại, đi về phía Thanh Nguyệt tông.
_ Sau khi trở lại phạm vi của
Nam Hồng Thất Tử, dường
' như ngay cả khi chuyện bọn họ vừa làm có liên quan đến quá trình chém giết Long Tôn, nó cũng không làm người ta lo lắng nữa.
Huống chỉ bọn họ cũng
: không thể bày ra bộ dáng
quá mức sốt ruột, để tránh bị người nào đó nhìn ra manh
mối.
Ngay khi chiếc thuyền vừa mới lướt vào phù điêu Thanh Nguyệt, nó đã ngừng lại. Liễu Thế Khiêm dời ánh mắt nhìn sang bên cạnh, Liễu Thiến Vân vẫng đang khiếp đảm cúi đầu. Trì Dương ' thoáng nặn ra một nụ cười hơi có vẻ xấu hổ nói: "Ha." "Người nào đó" kia đang mặc một bộ trường bào tơ vàng tuyết trắng, với đồ án _ hình Thanh Nguyệt đại biểu : cho thân phận của đối phương ở bên trên. Thanh Nguyệt Đạo Tử Bạch Vụ chính là một thanh niên nhìn qua hơi có vẻ âm nhu trước mắt, gã không chính
- khí băng Ngụy Nguyên Châu,
cũng không ngông nghênh
: bằng Tô Hồng Tụ, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ bình thản, bộ dáng rất dễ nói chuyện.
__ Gã hé môi, giọng nói cũng
vô cùng dịu dàng: "Hai vị
' trưởng lão, có thể nói cho Bạch Vu một tiếng, mọi người vừa đi làm gì hay không? Đương nhiên, ta chỉ hỏi một chút thế thôi, nếu như hai vị
để bụng, cũng có thể không
nói.”
"Trì Dương tham kiến Đạo Tử." Trì Dương cười ha ha gật
đầu, cũng thuận tiện dùng
: Đạo Bài lặng lẽ đưa tin cho
Liễu Thế Khiêm: "Tên ảo lả này vẫn mở miệng ăn nói khó
nghe như vậy, thật con bà nó
đáng ghét, Phong hắn là đạo
: tử làm gì, nên phong hắn là Thanh Nguyệt tiên tử mới đúng."
_ "Có lý." Liễu Thế Khiêm mặt
không đổi sắc dùng Đạo Bài
_ đáp lại.
"Làm sao bây giờ? Ngươi tới đi?" Trì Dương trưởng lão nháy mắt ra hiệu.
"Thế Khiêm tham kiến Đạo
- Tử." Liễu Thế Khiêm gật đầu,
cố gắng chống đỡ thân thể đứng dậy, sau khi cẩn thận tỉ
mỉ thi lễ xong mới thản nhiên
nói: "Chúng ta để bụng." Ông ấy vốn là người cực kỳ
giảng quy củ. Nhưng trong
tông vốn không có quy củ nói
: rằng trưởng lão cần phải báo cáo mọi hành động của mình cho Đạo Tử.
__ Huống chỉ chuyện giữa Kha
lão tứ và Thanh Nguyệt tông
' đã chấm dứt rồi, không còn ân oán gì nữa, cũng không cần thiết phải nói thêm, tránh để bản thân và vị Đạo Tử nảy sinh ra khoảng cách.
"
Bạch Vu bị câu trả lời này làm thoáng nghẹn lại một
chút. Gã một mực nhìn chằm
chằm vào hai lão đầu trước mặt, trầm mặc hồi lâu, cuối
cùng vung tay áo, lẫy ra Đạo
Bài của mình lắc lắc hai cái
: nói: "Thật là kỳ quái, hình như vật này của ta hỏng rồi, Đạo Bài của hai vị cứ sáng lên không ngừng, trong khi thứ
này của ta lại không có âm
thanh gì."
Dứt lời, gã xoay người rời đi, còn khẽ cười nói: "Cái gì mà Đạo Tử với không Đạo Tử chứ, ta nên đi xin tông chủ
đổi một vị Đạo Tử khác thôi, đổi lại một người nào có thể : khiến hai vị trưởng lão cảm
thấy thuận mắt hơn."
"Chậc chậc." Trì Dương
- trưởng lão liếc mắt ném qua một cái nhìn đầy khinh thường. Lần nào cũng là một
': màn này, nếu hỏi ông ấy cảm
thấy thế nào, ông ấy chỉ có
- duy nhất một ý kiến đó là sớm muộn gì Thanh Nguyệt tông này cũng xong đời.
Để Liễu Thiến Vân lui ra
trước, lúc này hai vị trưởng
' lão mới thu hồi Thanh Nguyệt bảo thuyền, cưỡi mây bay về phía trúc lâu.
Đúng thời điểm ấy, đột
nhiên từ phía chân trời lại
truyên tới một giọng nói âm
: trâm: "A, đúng rồi, vừa rồi ta
quên nói, nếu hai vị đã để bụng như vậy thì đến lúc xảy
ra chuyện gì, hai vị tuyệt đối
đừng tới tìm ta." Đợi cho đến khi tiếng nói ấy
- tiêu tán, Trì Dương mới phân
nộ gắt lên một tiếng: "Ai
: thèm tới tìm ngươi."
Nhưng Liễu Thế Khiêm lại
chậm rãi dừng bước, nhìn về
' phía chần trời. Đúng là cách vị Đạo Tử này nói chuyện khiến người nghe cảm thấy khó chịu thật, nhưng tâm địa lại không tệ, hiển nhiên ý tứ
của những lời này... chính là
_ đang muốn nhắc nhở đám
: người mình, đối phương đã
dự liệu được chuyện gì đó không tốt rồi, và cũng thuận
tiện muốn nói rằng, đến lúc
đó nếu không thể xử lý được thì có thể đi tìm gã. Nhưng đầy là chuyện gì : không tốt chứ? Liễu Thế Khiêm chậm rãi thở ra một hơi, sau đó đưa mắt nhìn ra bên ngoài tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận