Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1004: Bàn Sơn Tông (2)!

Chương 1004: Bàn Sơn Tông (2)! Chương 1004: Bàn Sơn Tông (2)!
Ngụy Nguyên Châu thu hồi
ngọc hàm: "Nếu muốn tìm
kiếm cái gì đó ở Nam Hồng,
: khẳng định là không thể vòng qua tay Thất Tử, cho nên mấy năm trước, coi như mối quan hệ giữa hai bên có phần mật
_ thiết, hơn nữa thực lực của
bọn họ cũng không tệ, ước
' chừng nội tình cũng tương đương với hai tông chúng ta hợp nhất, nên đi tìm bọn họ thương lượng trước khẳng định là không sai."
Hai tông hợp nhất?
Thẩm Nghi có phần kinh ngạc khi nghe được lời này.
Đây đâu chỉ là không tệ, nếu
chỉ xét về phương diện này
thì Bàn Sơn Tông nọ đã được coi là thế lực lớn nhất hắn
từng gặp rồi.
__ Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn cũng sinh ra một chút hiếu kỳ.
Ánh mắt xuyên qua lớp mây
mù phía trước, theo luồng
lưu quang màu vàng kia nhanh chóng lao đi, mãi cho đến thời điểm tầm mắt bị một vách đá kết nối giữa thiên và địa ngăn cách. Con
ngươi trong mắt Thẩm Nghỉ
hơi co rút lại, nhìn kỹ mới
: phát hiện thứ nhìn giống như
cây cột chống trời này lại là một ngọn núi. Nó cũng
không thật sự nối liền thiên địa, chỉ vì quá mức cao, nên
hơn phân nửa ngọn núi đều ở trên tầng mây.
Mà ngay chính giữa ngọn
: núi cao kia lại có một đạo chưởng ấn cực lớn đến không gì sánh được với độ dài rộng chừng mấy trăm trượng.
Dù bên trong đã xuất hiện
thật nhiều cành nhánh màu xanh biếc, dây leo mọc thành bụi, nhưng hai chữ Bàn Sơn mạ vàng được phác hoạ bên trên lại cực kỳ chói mắt, chỉ
nhìn một cái, đã khiến trái
tim người ta đập nhanh
không thôi rồi.
"Đạo Tử Lăng Vân tông Ngụy Nguyên Châu, Đạo Tử Thiên Kiếm tông Tô Hồng Tụ, Đạo Tử Thanh Nguyệt tông Bạch Vu, đến đây xin gặp Bàn
Sơn Tiên Tông!"
:— Ngụy Nguyên Châu không hổ là tồn tại có phong phạm đứng đầu đám Đạo Tử, gã lập tức bước ra khỏi bảo thuyền,
' Vượt ngang qua hư không,
trực tiếp đứng thẳng giữa
' bầu trời, khiến cho đám mây mù xung quanh đột nhiên dừng lại, thậm chí còn có chút cảm giác như toàn bộ thiên địa đầu vì hành động
này mà thoáng ngừng bước
một hồi.
Ngay tại khoảnh khắc Ngụy Nguyên Châu chắp tay, tiếng
nói đã vang vọng ra, lại kéo
dài thật lâu không dứt. "Đúng là đủ khiêm tốn." Bạch
Vụ ngoài cười nhưng trong
không cười, khóe miệng khẽ
: nhếch lên.
"Đã lâu lắm rồi Nam Hồng
Thất Tử không ra ngoài, nếu
': không làm như vậy, chưa
chắc đã mở được cánh cửa
' này." Mặc dù Tô Hồng Tụ không cho rằng Ngụy Nguyên Châu có tư cách đứng đầu Đạo Tử, nhưng trong những chuyện kiểu này,
đối phương vẫn làm nàng khá
-tỉn tưởng.
Thất Tử từng danh chấn Hồng Trạch, nhưng hơn phân
nửa thanh danh của bọn họ
đều bắt nguồn từ Huyền Khánh tiần bối. Đáng tiếc đối
phương lại như một đoá phù
dung sớm nở tối tàn, dù tới
99% người bên ngoài đầu cho rằng gã nhất định có thể Hợp Đạo, thậm chí còn có thể đi tới địa vị càng cao hơn,
nhưng đến cuối cùng, gã vẫn
"Ngã xuống" ở Bạch Ngọc
' Kinh, bởi vậy mà không thể giành được chỗ tốt gì đó có phần thực tế thay Nam Hồng Thất Tử.
Vì vậy, tiếng tăm này tới
cũng nhanh mà đi cũng
nhanh.
Ở cấp độ như Hồng Trạch, dù hiện giờ Nam Hồng Thất Tử còn không đến mức vắng vẻ vô danh, nhưng khẳng định là chẳng thế có lại phong quang và khí phái như ngày xưa được.
Ước chừng mười hơi thở sau, rốt cuộc bên trong cây cột trời kia cũng truyền ra lời
đáp lại. Chỉ nghe một tiếng
nói hùng hậu như sấm vang
' vọng phía chân trời: "Khách quý đường xa mà đến, xin mời!"
Nương theo tiếng nổ vang
kia, bỗng nhiên ánh sáng
màu vàng kim phía trên hai
: chữ "Bàn Sơn” trên cây cột
chống trời nọ lại trực tiếp bùng lên mạnh mẽ, lại nhanh
chóng vươn ra bên ngoài, tựa
như một cây cầu vàng, rơi
xuống dưới chân Ngụy Nguyên Châu.
"Mời." Tô Hồng Tụ không
: dùng danh xưng tông chủ nữa, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ Thẩm Nghi đi trước.
So với nhóm đệ tử chấp sự
' của Nam Hồng Thất Tử trước đó, bọn họ không dùng danh xưng tông chủ này ở bên ngoài là vì lo lắng vị tu sĩ trẻ tuổi trước mắt sẽ làm mất
mặt Nam Hồng Thất Tử,
khiến cho cái danh xưng tông
: chủ nọ trở nên hài hước đến
nực cười, thì tuy lúc này Tô Hồng Tụ cũng có hành động
tương tự, nhưng ý nghĩa ẩn
: chứa bên trong lại hoàn toàn
khác biệt. Suy cho cùng, một tu sĩ có thể leo lên Bạch Ngọc Kinh trong một đoạn thời gian cực : ngắn như thế, lại dùng một chưởng trực tiếp tiêu diệt trưởng lão Lưu Hưng Sơn đã mở ra ba thành, dù trạng thái của vị trưởng lão này lúc đó hãy còn khiếm khuyết, chắc ' chắn không phải người bình thường. Và chỉ cần tin tức này lan truyền đi thì bất cứ ai nghe ngóng được cũng sẽ liên tưởng theo chiều hướng Tiên Nhân chuyển thế. Ngay cả những thế lực đứng đầu Hồng Trạch, chỉ sợ cũng sẽ không tuỳ tiện bỏ mặc cho
- loại thiên kiêu này chạy khỏi
tay mình, và đương nhiên
: bọn họ càng có thể hiểu được nguyên nhân vì sao Thất Tử lại quyết tâm dùng Nam Dương Bảo Địa để giữ hắn
lại.
Tô Hồng Tụ và nhóm Đạo Tử làm như vậy chỉ đơn thuần là lo lắng Thẩm Nghỉ sẽ mất mặt mà thôi, dù sao bọn họ đi chuyến này cũng không
phải tới làm khách, mà là đi
xin viện trợ.
Một vị tông chủ tự mình đến cầu viện... Chưa nói đến
chuyện có khó nghe hay
không, ngược lại nó còn dễ dàng khiến người ta hiểu lầm là Nam Hồng Thất Tử đã đến thời khắc sinh tử tồn vong. _ "Không cần thiết." Thẩm Nghi khẽ lắc đầu. Nói thật, nếu tình huống _ đúng như những gì Ngụy Nguyên Châu nói thì ở bên ' ngoài, thân phận tông chủ Nam Dương Tông này hoàn toàn không mang đến một chút chỗ tốt nào cho hắn, nó vốn không tạo được hiệu quả kéo da hổ làm cờ lớn, mà . ngược lại còn mang đến khá nhiều phiền phức. "Đã rõ." _ Bạch Vu còn chưa kịp phản ứng, Tô Hồng Tụ đã nhớ đến lần trước khi nàng cùng
: Thấm Nghi xuống nước đi
khám nhà diệt môn của Kha
: Lão Thất. Thời điểm ấy, có Thiên Kiếm Tông chống đỡ cục diện, khiến cho hành động của hắn càng thêm
: ngang tàng, không chút
kiêng nể.
Hình như đối phương rất thích loại trải nghiệm này... Bạch Vu thu hồi bảo thuyền
hoa mỹ, dưới kim quang tiếp
_ dân, thân hình bốn người
: bọn họ cùng nhau chui vào
khoảng giữa cây cột chống trời kia. Thời điểm xuất hiện
trở lại, trong tầm mắt đã có
: thêm một tòa lầu cao hùng vĩ
hết sức hào hoa xa xỉ, nằm tại vị trí gần với chủ điện Bàn Sơn Tông.
__ "Mấy vị Đạo Tử mời đi bên này." Một đại hán cao lớn ăn mặc có chút kỳ lạ, hướng ánh mắt nhìn bốn người gật nhẹ đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận