Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 889: Khốn Cảnh Của Huyền Nhạc ...

Chương 889: Khốn Cảnh Của Huyền Nhạc ... Chương 889: Khốn Cảnh Của Huyền Nhạc ...
Gã ngạc nhiên buông cánh
: tay xuống, ngẩng cổ lên,
không ngờ trong tầm mắt lại
: có thêm ra hai bóng người cao lớn đang cúi đầu nhìn xuống.
"Thượng Tiên thứ lỗi, hắn
đúng là kẻ không giữ mồm
' giữ miệng, đã mạo phạm đến thành chủ và Tiên Tông..."
Nhìn hai bóng người rõ ràng
là không tầm thường kia, thịt
mỡ toàn thân chưởng quầy run rẩy, gã vội vàng lên tiếng - xin lôi rồi lập tức lui vào trong tửu quán.
"Vừa đi vừa nói." Thẩm Nghỉ không có ý định tham gia vào cuộc tranh đấu của những người này, hắn chỉ đơn thuần là cảm thấy hứng thú với từ
: Thủy tộc vừa được hán tử say
này nhắc đến mà thôi. "Nói cái gì chứ? Chẳng lẽ Thượng Tiên không biết, Thủy tộc đã mang sính lễ đến
- rồi, còn trực tiếp biến thành
thượng khách của Huyền
' Nhạc thành chủ nữa." Hiển nhiên gã say này vốn là kẻ lắm lời, nhưng người bên ngoài hoàn toàn không dám nghe, cũng không muốn
nghe những lời gã nói.
Giờ phút này, vất vả lắm mới
có người tiếp chuyện với mình, gã say kia cũng đầu
cần quan tâm người nọ là tu
_ Sĩ hay là cái gì khác, đã lập
tức mở máy hát ra rồi. Chỉ thấy gã oán giận chỉ tay
: lên trời gầm thét: "Ai trong ba
trăm tòa thành này cũng biết
: Huyền Nhạc thành có thể đi tới ngày hôm nay đầu do một tay Thiên Kiếm Tiên Tông trông nom chăm sóc. Bọn họ
' làm vậy không sợ một kiếm
của Thượng Tiên Thiên Kiếm
' Tông giáng xuống làm thịt bọn họ sao?" Nghe lời ấy, Kha Thập Tam vội vàng dời ánh mắt đi. Đây đâu
phải đang mắng chửi thành
chủ, đây rõ ràng là đang
muốn gõ Thẩm tông chủ mà. Khi Huyền Nhạc thành còn
nằm dưới sự che chở của Thiên Kiếm Tông, thì ngay cả
': Nam Long Cung cũng không
dám tùy tiện ra tay với Huyền
: Nhạc thành, chủ yếu là không đáng, bởi vì cái giá phải trả không tương xứng với phần thu hoạch được. Nhưng
': không phải bây giờ bọn họ đã
quay về trong tay Nam
' Dương tông rồi sao... Thẩm Nghi dẫn hán tử say kia đi ra ngoài thành, lặng lẽ nghe đối phương thóa mạ
nhưng vẻ mặt lại không có
_ thay đổi gì. Nhìn ra được, tin
: tức về Nam Hồng Thất Tử
đang được Long Cung nắm giữ trong tay còn đầy đủ và
chi tiết hơn hắn rất nhiều.
Pháp chỉ vừa mới truyền đi, đám yêu ma này đã lập tức
động tâm rồi.
: Bọn họ nhanh chóng triển khai hàng loạt động tác, cần đoạt đại trận thì đi đoạt đại trận, cần cướp khuê nữ thì đi
: cướp khuê nữ.
Mục đích của bọn họ chỉ đơn giản là thông qua những phương thức tương đối không dễ cảm nhận được, để bức bách những thế lực phụ
thuộc Nam Dương này phải
: quy thuận mình.
"Dù thực sự là gả nữ nhi thì dựa vào tài mạo của Doãn cô
nương, ít nhất cũng phải là
': Long Tôn mới xứng đôi, sao
có thể... gả cho một con rùa được?" Hán tử say nói đến ': nước miếng văng tung tóe, kích động đến cả người run _ rầy. Thẩm Nghi tùy ý liếc nhìn gã một cái, đột nhiên lại cảm _ thấy sự phẫn nộ của người này không chỉ đơn thuần là vì chuyện của Huyền Nhạc thành và Thủy tộc. "Hồi bẩm chủ nhân, ta đã biết đại khái rồi, đây là chuyện do Kha Lão Thất làm." Lúc trước, khi Kha Thập Tam nhắc tới một vị Long Tôn - khác, nó còn theo bản năng hô một tiếng tứ ca, nhưng khi nhắc tới người huynh trưởng
' này, trong giọng nói lại mang
theo vài phần miệt thị. "Thực lực của nó khá bình thường, nhưng dưới trướng có một nhánh Quy quân còn
' miễn cưỡng được xưng là
tinh nhuệ. Ban thưởng một
' mỹ nhân cho con rùa kia, có thể làm cho Quy tộc nọ càng trung thành hơn với nó, cũng thuận tiện ăn luôn cả Huyền Nhạc thành, nhất cử lưỡng
tiện, đây là thói quen làm việc
của đối phương."
Thẩm Nghi nhẹ nhàng gật
- đầu, sau đó cho Long Tôn
một ánh mắt: "Đi Huyền Nhạc thành."
"Cần tuân pháp chỉ của chủ
: nhân." Kha Thập Tam trực tiếp chụp lấy hán tử say kia, sau đó thân hình bỗng chìm vào trong mây, cất giọng
' khàn khàn nói: "Ngươi dám tè
ra quần, ta sẽ khiến cho nửa
' đời sau của ngươi đều không nhịn tiểu được nữa." Đã bao giờ hán tử say được trải nghiệm loại trận thế như
vậy đâu, con mắt của gã lập
_ tức bị dọa đến mức sắp trừng
ra khỏi hốc mắt. Gã chỉ thích
lắm mồm mà thôi, làm sao lại
đột nhiên bị bắt đi rồi? Ở bên ngoài phủ thành chủ : Huyền Nhạc thành, có một tiểu viện tú lệ. Hai tu sĩ trung niên mặc y phục thuần màu đang ôm kiếm đứng đó, khuôn mặt bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng đôi mắt lại sắc bén _ dị thường, giống như hai lưỡi dao sắc bén giấu mình trong VỎ. Thân là đại thế lực trấn thủ một phương, nhưng ở trước mặt hai vị này, nhóm tu sĩ : Huyền Nhạc thành lại có vẻ kém hơn rất nhiều. Cũng không phải là chênh lệch trên phương diện cảnh giới, mà là loại khí phách ngạo thị phàm trần kia, cùng với sự chênh
lệch về tầm mắt.
: Mặc dù có người đi ngang qua, cũng phải cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này,
hệt như tòa tiểu viện ấy chính
là cấm địa. Trong khuê phòng, cũng chẳng bày biện cái gì quá mức phô trương xa xỉ, chỉ có hai nữ tử xinh đẹp động lòng người. Vị cô nương mặc áo
- lục kia đang yên tĩnh ngồi
: trên giường, môi đỏ răng
trắng, hơi có chút hương vị điềm đạm đáng yêu. Nhưng
một vị cô nương khác ở trước
': mặt nàng này có tư sắc khiến
người ta khen không dứt miệng, lại lộ ra vài phần tâm thường dung tục. Thiên Kiếm tiên tử, Tô Ngữ
Thường.
Tỷ tỷ của nàng tên là Hồng Tụ, nhưng chưa bao giờ mặc hồng sam, ngược lại vị tiên tử ' này, từ trước đến nay đầu
mặc trên người một bộ váy
đỏ cực kỳ nổi bật.
“Ta đã thay ngươi hỏi qua rồi.” Tô Ngữ Thường thoáng do dự một chút, sau đó : nghiêng mắt nhìn sang: "Trong tông nói, chuyện này
không hợp quy củ... là thật sự không hợp quy củ."
Thậm chí nàng còn thoáng giải thích một chút, đó là với
địa vị của tỷ tỷ nàng trong
tông thì không có bất cứ
: người nào dám giở trò bịp bợm, lừa gạt nàng đâu. Huyền Nhạc thành chính là
thế lực phụ thuộc của Nam
Dương tông. Nên không có
' Thẩm tông chủ mở miệng, ai cũng không đủ tư cách nhúng tay vào việc này. Nhưng vị tông chủ trẻ tuổi kia lại không thể mở miệng...
Bởi vì tất cả mọi người đầu
_ đang chờ hắn tìm đến tận
: nhà, bọn họ muốn đoạt được
Nam Dương Bảo Địa của hắn.
Một khi Thẩm Nghi mở miệng
cầu xin giúp đỡ thì tiếp theo,
tự nhiên hắn sẽ có thêm một đống lớn chuyện cần người
': khác hỗ trợ, mãi cho đến lúc hắn cần phải lấy Bảo Địa ra
làm thủ lao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận