Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 890: Hy Vọng Cuối Cùng Cũng Vỡ ...

Chương 890: Hy Vọng Cuối Cùng Cũng Vỡ ... Chương 890: Hy Vọng Cuối Cùng Cũng Vỡ ...
"Nhã Quân hiểu được, đa tạ
Tô tỷ tỷ vẫn có thể đến thăm
ta." Doãn Nhã Quân miễn
: cưỡng cười, sau đó nhẹ giọng an ủi đối phương một câu. "Ngươi..." Tô Ngữ Thường
: thấy dáng vẻ khốn cùng này
của đối phương, lại không
' nhịn được mà lắc lắc tay áo: "Đúng là phiền chết đi được!" Huyền Nhạc thành đã từng nằm dưới quyền quản lý của
Thiên Kiếm Tông, lui tới vô
_ cùng mật thiết, chính chuyện
: này đã khiến cho mối quan
hệ của hai người trở nên thân mật hơn bình thường một
chút.
"Kha lão thất này! Đúng là khinh người quá đáng, nếu
: nó tự mình đến cưới thì cũng
thôi đi, đây lại ban ngươi cho
_ thủ hạ thì tính là chuyện gì chứ? Bắt đầu từ lúc hắn đi ra... Ai." Vốn dĩ Tô Ngữ Thường còn muốn oán trách
': một câu, nhưng nghĩ tới thân
phận của người nào đó quá
cao, lại cưỡng ép nuốt câu nói kia trở về. Không có thực lực, lại bị cứng rắn nâng đến một địa vị
không thuộc về người nọ,
' không cần biết đối với hắn
: hay là đối với người khác, đầu
không phải là một chuyện tốt
lành gì.
"Tô tỷ tỷ, kỳ thật đối với ta, cả
hai trường hợp này đầu không có gì khác nhau cả." Nụ cười trên mặt Doãn Nhã Quân đã ảm đạm ởi một chút, _ bởi cả Kha Lão Thất lẫn Quy tộc đều là yêu ma. Thứ nàng quan tâm không phải là thể diện của mình, bởi ngay cả ' khi nàng gả cho Long Tôn thì đây cũng là một loại đả kích ' vô cùng to lớn đối với phụ thân - người từ trước đến nay đầu tâm cao khí ngạo. "Ta đương nhiên không muốn ngươi gả... Ta còn phải đi tìm tỷ tỷ của ta." Tô Ngữ Thường có chút nản lòng ngồi xuống bên cạnh nàng ấy: "Bây giờ nàng ấy không tiện ra mặt, đúng là... cứ lo lắng chuyện gì thì nó lập tức tiến đến mà." Nếu nói trong Thiên Kiếm
: Tông có người nào đủ sức lấy
bản thân ra ép cho Long Tôn
: phải nhượng bộ mà hoàn toàn không cần dựa vào danh tiếng của tông môn, chỉ e có tìm khắp Thiên Kiếm Tông
cũng chỉ có duy nhất một
nàng Tô Hồng Tụ mà thôi.
' Đáng tiếc thời cơ không đúng lắm, hơn nữa đối phương cũng không thích lo chuyện bao đồng.
"Nhã Quân chỉ hy vọng lần
_ sau gặp lại, cố gắng đừng để
: nhìn thấy thần kiếm của Tô tỷ
tỷ là được." Dường như Duẫn Nhã Quân muốn lướt qua đề
tài này, nàng cố lấy tinh thần, khế trêu chọc một câu. "Làm sao có thể?" Tô Ngữ
: Thường thở dài một tiếng,
thu lại ánh mắt: "Huyền Nhạc
: thành theo Long Cung, vậy từ nay về sau chính là tử địch, ta
sẽ không lưu thủ... Nhưng ta sẽ cố gắng dứt khoát một
: phen."
"Vậy ta cảm tạ Tô tỷ tỷ trước." Doãn Nhã Quân còn chưa dứt lời, đã bị Tô Ngữ Thường véo má: "Ngươi ấy!"
Hai nàng cười đùa với nhau,
' không hiểu sao bầu không
: khí bên trong khuê phòng lại
từ từ hạ thấp xuống.
Đứng trước mặt một con quái vật khổng lồ như Long Cung,
: dù Huyền Nhạc thành đã là
thế lực lớn nhất lưu dưới
: trướng Tiên Tông rồi, cũng không có bất kỳ sức phản kháng nào.
"Ta đưa tiễn ngài." Sau khi
cười đùa, Doãn Nhã Quân cất
' bước đến trước cửa, nghiêm túc cúi người hành lễ. Mấy đệ tử trẻ tuổi của Huyền Nhạc thành đang đứng ngoài cửa viện đầu không nhịn được mà
ngừng chân nhìn vào bên
_ trong.
Chỉ thấy vị Thiên Kiếm tiên tử thanh danh hiển hách kia có
chút bất đắc dĩ, ngoái đầu
_ nói: "Đã để ngươi phải chịu
uất ức rồi." Nói xong, nàng lập tức dạo
': bước rời khỏi sân nhỏ, dẫn
theo hai hộ vệ Thiên Kiếm
Tông nhanh chóng rời khỏi
phủ thành chủ.
Mấy đệ tử trẻ tuổi kia khẽ liếc
' mắt nhìn nhau, rồi tất cả đều bật ra một tiếng thở dài mang theo nỗi cô đơn khó tả. Nhìn bề ngoài dường như Huyền Nhạc thành không gặp
phải bất cứ mối yêu họa nào,
ba trắm thành dưới trướng
: vân phồn hoa náo nhiệt như
cũ, nhưng chỉ cần một đạo pháp chỉ do Tiên Tông truyền
xuống, lại khiến cho địa vị chân thực của nó rớt xuống
cả ngàn trượng, thậm chí chỉ
cần một hành động đơn
: thuần của Long Tôn, đã có thể ép cho thành chủ không
sao thở nổi rồi.
Bây giờ hy vọng cuối cùng
cũng tan vỡ... Bọn họ đầu là người lớn lên cùng tiểu thư, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương bị gả vào đại dương mênh
mông, có lẽ vĩnh viễn cũng
không có cơ hội trở về lục địa.
"Đứng ngốc ra đó làm gì? Mau đi làm việc của các ngươi
thôi." Trên khuôn mặt tinh
' xảo của Doãn Nhã Quân lại
nặn ra một nụ cười: "Ta xuất giá chứ không phải đưa
tang."
: Sau đó, nàng nhẹ nhàng phất tay áo, ra hiệu cho mọi người lui ra. Mấy đệ tử Huyền Nhạc thành lặng yên siết chặt nắm
- tay, dùng giọng điệu run rẩấy
nói: "Chúng ta sẽ khắc khổ tu
' hành... Chắc chắn không phụ lòng tiểu thư."
"Nói cái gì mà vớ vấn vậy?" Doãn Nhã Quân che miệng
cười khẽ, sau đó chậm rãi
. xoay người, đẩy cửa đi vào.
: Mặt ngoài nàng vẫn trấn định
như thường, nhưng song chưởng đang giấu trong tay
áo lại mang theo vài phần run rẩy khó có thể nhận ra, chậm rãi đóng cửa phòng lại. Đợi cho đến khi hoàn toàn
: ngăn cách mấy ánh mắt bên
ngoài, nàng mới nhẹ nhàng
: ngồi xổm xuống, hai vai co rúm lại. Thân là một cô nương từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng rời khỏi Huyền
' Nhạc Thành, Doãn Nhã Quân
thật sự không thể tưởng
' tượng nổi bên dưới đại dương mênh mông vô bờ kia sẽ là cảnh tượng tĩnh mịch và khủng bố đến mức nào.
Rời nhà ra đi, làm bạn với yêu
. ma.
Tô Ngữ Thường thật sự là niềm hy vọng cuối cùng của
nàng... Nhưng nàng lại không thể cưỡng cầu được điều gì.
Giống như khoảnh khắc nhìn
thấy phụ thân quay lưng đi,
- dù sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ nhưng lại không dám nhìn thẳng và mình, nàng đã không thể nói ra bất cứ lời
cầu khẩn gì nữa.
Đối với Doãn Nhã Quân, nàng vốn không biết việc này nên trách ai.
Chẳng lẽ phải đi trách Nam
Dương Tiên Tông chưa từng
gặp mặt kia sao?
Thậm chí nàng còn không có
khái niệm gì đối với bọn họ.
- Đại khái cũng chỉ có thể trách
chuyện này xảy ra quá mức trùng hợp, trùng hợp là
: tướng quân dưới trướng
Long Tôn đang cần một vị
phu nhân, mà trùng hợp là đối phương lại chọn trúng nàng.
': Doãn Nhã Quân dùng sức xoa
xoa hốc mắt, trực tiếp ngồi
' xổm xuống đất, dùng khuôn mặt nước mắt mông lung kia một lần nữa luyện tập phát ra một nụ cười ngọt ngào...
Nếu đã muốn gả vậy thì phải
gả có giá trị, đừng mang
: thêm phiền phức gì tới cho
Huyền Nhạc thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận