Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 986: Nam Dương Tông Chủ!

Chương 986: Nam Dương Tông Chủ! Chương 986: Nam Dương Tông Chủ!
Có người hạ giọng nói:
"Không phải chứ... ngươi là
người của thế lực nào, có
: phải đi nhầm chỗ hay không?" "Là Nam Dương tông." Hình như vị thanh niên mặc áo đen kia vừa mới đến muộn, bởi ' vậy từ khi xuất hiện đến giờ, đối phương mới hướng ánh mắt có chút kỳ lạ đánh giá mọi thứ chung quanh.
"Nam Dương tông hả? Các
. ngươi ở bên kia kìa... Chằng
: lẽ không có ai thông báo cho
ngươi sao? Đến nỗi cả vị trí của tông môn nhà mình cũng
không tìm được? Mau tìm
- trưởng bối trong tông đưa
ngươi trở về đi." Tu sĩ kia không nhịn được, khe khẽ bật
cười.
_— Là ta tới muộn, bọn họ không kịp thông báo." Thẩm Nghi khẽ gật đầu.
__ Lại nói, bắt đầu từ khi ở
trong Bách Vân huyện, hắn
' vẫn luôn đi theo con đường không chính quy, nên đúng là chưa từng tham dự đại hội Tiên Tông tương tự. Nếu không phải khí thế bên này
quá mức to lớn kinh người,
_ thậm chí hắn còn không tìm
được vị trí.
"Thôi thôi." Cuối cùng tu sĩ cao gầy kia cũng bật cười, gã lén lút liếc mắt nhìn sang bên cạnh, sau đó lên tiếng nói: "Cứ theo sát ta, ta dẫn ngươi
đi qua."
_— Dứt lời, gã lặng yên vận khí tức, đẩy người bên cạnh ra,
sau đó dẫn theo thanh niên mặc áo đen nọ đi sang bên
' cạnh.
Đúng vào thời điểm này, cũng không biết có phải động tác của gã quá lớn hay không, nhưng dần dần lại có người quay đầu nhìn chằm chằm
vào gã, sau đó kinh ngạc
nhường ra một con đường.
Tu sĩ cao gầy nhanh chóng
: phản ứng lại, vội vàng mở
miệng cười bồi, sau đó thấp giọng nói: "Hỗ trợ một chút,
hồ trợ một chút."
__ Nhưng không có ai đáp lại.
Chỉ thấy toàn bộ quảng
trường nhanh chóng dạt
sang hai bên, hệt như vừa có
một cơn sóng triều cuốn tới,
' mãi cho đến khi cả đám người trực tiếp nhường ra một cái đại lộ rộng lớn vô cùng ở ngay chính giữa quảng trường.
Tu sĩ cao gầy kia mới triệt để
- sững sờ tại chỗ. Gã vốn đi
theo tới đầy xem náo nhiệt, đã bao giờ được chứng kiến
khung cảnh hoành tráng tới
mức này? Mãi cho đến khi gã chợt phát
: hiện từng bóng người phía
trên đám mây kia dần dần
: đứng dậy, sau đó chắp hai tay, nhìn xuống phía dưới, thậm chí trong đó còn bao gồm cả nhóm Đạo Tử Thất
: Tông cao cao tại thượng và
các trưởng lão Bạch Ngọc
' Kinh.
"Rầm." Đột nhiên tu sĩ cao gầy nọ có chút run chân, cũng may, gã còn chưa kịp
ngã ngồi xuống đất, đã được . một đôi bàn tay trắng nõn đỡ lấy.
"Hình như ta tìm được rồi,
đa tạ." Thanh niên mặc áo đen kia cất lên tiếng nói bình thản, lại khách khí gật đầu
: cảm ơn tu sĩ cao gầy một
phen, mới lập tức bước đi.
Chiếc cầu vồng màu tím
dưới chân hắn cũng thuận thế mà trải rộng ra, vượt
ngang khung trời, nối thẳng
thiên giai, mãi cho đến khi
' chạm đến bậc thầm phía dưới chiếc ghế tựa trên đỉnh cao nhất mới dừng lại.
Sau đó, hắn không nhanh
không chậm bước lên cầu
vồng, rồi trước mắt bao
: người, từng bước từng bước
một leo lên đám mây, đi đến phía trước mọi người, mới lập
tức xoay lưng lại, an tĩnh ngồi
: trên chiếc ghế dựa dành
riêng cho mình, còn tùy ý xoa xoa tay vịn một cái.
Đoán chừng đây là bọn họ
- đang cân nhắc đến chuyện bản thân hắn vốn không có tu vi Hợp Đạo cảnh, nên mới chuyên tâm đi chuẩn bị.
Thẩm Nghi thu lại tâm thần,
' hướng đôi mắt trong suốt màu đen nhánh nhìn xuống phía dưới, dưới tay áo hơi cuốn lên, toàn bộ những người bên dưới đầu là tu sĩ có
uy tín danh dự của Nam
Hồng.
Chiếc cầu vồng vừa xuất hiện kia vốn được thuần túy
tạo thành từ Tử Khí, nhưng
- trong nháy mắt này, nó lại
biến thành trong suốt như lưu ly, dường như bên trong
còn ấn chứa cả một vầng mặt
trời chói mắt, có cảm giác khi
: đối diện với nó, hết thảy mọi thứ xung quanh đều ảm đạm phai mờ.
Tất cả nhóm khách khứa và đệ tử Tiên Tông, bao gồm cả những trưởng lão Bạch Ngọc Kinh và rất nhiều đệ tử thân truyền, thậm chí cả cự phách
Hợp Đạo cảnh, cùng với sáu
luồng hư ảnh bên trong màn
trời kia, đầu rơi vào một
thoáng ngây người ngắn
ngủi.
Thiên Cung thông thấu như
thế, thật sự là vật mà thế gian này nên có sao?
Bầu không khí bên trong
: quảng trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Ngay sau đó, cũng không biết là ai ngẩng đầu nhìn lên, hoặc là tất cả đầu đồng thời ' làm như vậy, chỉ biết đám đệ
tử ôm kiếm cúi người, nhóm ngoại môn trưởng lão cúi đầu, những đệ tử thân truyền và trưởng lão lại một lần nữa chắp tay... Rồi gần như tại khoảnh khắc đó, một luồng sóng âm dần dần hội tụ, hóa thành âm hưởng vang như chuông đồng, mạnh tựa thủy triều, từ đằng xa vọt tới. "Chúng ta tham kiến Nam
Dương tông chủ!"
:— Nếu muốn chọn ra một vị Đạo Tử mạnh nhất trong Nam Hồng Thất Tử, thì có lẽ đám người bên dưới vẫn còn rất
nhiều tranh luận, nhưng nếu
muốn chọn ra một người kiêu
' ngạo nhất thì khẳng định là không ai qua được Tô Hồng Tụ. Vậy mà lúc này, vị Thiên Kiếm Đạo Tử ấy đang đứng ở trên mây, đôi tay chắp lại,
hướng ánh mắt nhìn chằm
chăm vào bóng người mặc áo
: đen đang ngồi trên bậc thầm
thật dài kia. Hai tròng mắt ẩn chứa phong mang của nàng
có chút lập loè bất định, ánh mắt lại chậm rãi rơi xuống : chiếc cầu vồng màu tử ngọc kia.
"Phù." Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Tô Hồng Tụ cũng khẽ mở môi son, thở
ra một hơi, nhưng ngay cả
khi đã làm như vậy, cảm giác
rung động từ tận đáy lòng vẫn không sao tan hết được.
Cho tới nay, một nguyên nhân rất lớn đã xây dựng nên
sự kiêu ngạo của nàng vốn
đến từ con đường nàng đã tự : mình đi qua kia, bởi nó có thể xưng là con đường Phản Hư gần như hoàn mỹ.
__ Sở dĩ được gọi là gần như hoàn mỹ, bởi vì trước đó, Nam Hồng từng xuất hiện
: một tiền lệ, đó chính là Huyền
Khánh tiền bối của Nam
: Dương tông, bởi vì mãi đến lúc đột phá Phản Hư tầng chín, đối phương vẫn còn năng lực đúc thành một tòa
: Vô Thượng Thiên Cung.
So sánh với đối phương, Tô Hồng Tụ vẫn còn kém một tầng.
Nhưng xét cho cùng, Lý
Huyền Khánh cũng là thiên
_ kiêu của những năm tháng
- dài đăng đăng trước kia, hiện
giờ đã không còn là thời đại của gã nữa, nên ngay cả
những tin đồn kinh thế hãi
- tục ấy cũng dần dần chìm
xuống trong dòng sông thời gian rồi.
Con đường của nàng, tâm
- tính của nàng, sẽ không bị ảnh hưởng bởi một nhân vật trong truyền thuyết.
_ Mà giờ khắc này, một cây
cầu vồng có thể chân chính
' được gọi là Tử Khí hoàn mỹ, lại không có lấy một dấu hiệu nào, trực tiếp xuất hiện ở trước mắt nàng như vậy, thật sự khiến Tô Hồng Tụ rơi vào
ngây dại, hồi lâu sau vẫn
_ chưa thể tỉnh hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận