Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 820: Có Chống Đỡ Nổi Không?

Chương 820: Có Chống Đỡ Nổi Không? Chương 820: Có Chống Đỡ Nổi Không?
Đường đường là người đứng
: đầu Nam Hồng Thất Tử, Nam
Dương tiên tông, muốn tái
: xuất Hồng Trạch, thì chuyện đầu tiên cần xử lý xong chính là phải được những người ủng hộ kia tán thành.
"Vốn dĩ ta chỉ trông coi giúp
'_ các ngươi thôi." Thanh Nguyệt tông chủ khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Mau trở về đi, càn quấy một lần là đủ rồi."
Tiểu tử này từng gây ra
: chuyện lớn và đến tận bây giờ
vẫn không khiến Nam Hồng
Thất Tử cảm thấy yên tâm.
Có lẽ hắn nắm giữ năng lực
có thể gọi tới rất nhiều người hỗ trợ. Nhưng loại năng lực
: này cũng chỉ có thể dùng
được một lần, sau khi dùng
xong dù danh tiếng của Huyền Khánh lại một lần nữa vang vọng Hồng Trạch, sau đó bỏ mình thì thuận tiện
cũng sẽ dẫn tới một đợt
thanh toán lớn trên Hồng
' Trạch này. Những vị hồng nhan oanh oanh yến yến ngày ấy có lẽ sẽ không để ý đến chuyện bản
thân bọn họ phải bỏ mình,
. nhưng Lý Huyền Khánh lại
: tuyệt đối không phải nhân
vật lạnh lùng vô tình như vậy.
Thanh Nguyệt tông chủ vừa
- dứt lời. Liễu Thế Khiêm đang
đứng phía trước đám người, bỗng nhiên lại khẽ thở dài, lão cũng không hiểu lắm, mục đích khiến Huyền Khánh - phải làm như vậy là gì, gã làm như vậy có thể gây ra áp lực quá lớn cho Thẩm Nghỉ hay không. Những chuyện này... một người trẻ tuổi Phản Hư sơ kỳ như hắn có thể chống đỡ được sao? Ngược lại với lão, sắc mặt của đám người Nhan Văn Thành và Trịnh Thiên lại trở nên cực : kỳ cổ quái. Ai ngờ điêu Thẩm tông chủ vẫn luôn miệng nói thì hiện giờ lại trở thành sự thật rồi. Nam Hồng Thất Tử : thật sự muốn công khai thừa nhận một vị tông chủ Phản Hư tiền kỳ sao?
"Đa tạ Cơ sư thúc." Lý Huyền
: Khánh đứng thẳng người, sau đó ngoan ngoãn nghe lời
xoay người rời đi, lại một lần nữa chui vào trong đám mây,
' hạ xuống bức phù điêu Nam
Dương, gã đang muốn bản
' năng cất bước tiến lên lại lập tức ngơ ngác một chút. Sau đó, gã dứt khoát ngồi xếp bằng tại chỗ, chờ Thẩm tông chủ tu hành xong sẽ mở cửa
cho mình.


Trong Nam Dương tông.
Thẩm Nghỉ nuốt Thiên Hoàng
Đan vào trong bụng, cả người giống như một con tôm lớn bị : đốt chín, khiến da thịt toàn thân phiếm đỏ. Lần thứ ba thành tựu Thiên Cung, bước vào cảnh giới Phản Hư trung kỳ. Gia tăng to lớn như thế, lại không thể bằng được biến hóa đang phát sinh trong cơ thể của hắn hiện giờ. Lần này, rốt cục Thiên Hoàng Bất Diệt Chân Thân cũng tiến lên một bước cuối cùng, từ đại thành đến viên mãn. Ngũ tạng Đạo Anh trong cơ thể đồng loạt phát sáng, khiến cho cây ngô đồng bên : cạnh đó, càng thêm hoa mỹ. Phượng Hoàng với toàn thân kim quang sáng chói đang bị : ngọn lửa bao bọc, sinh cơ dần dần sa sút, mãi cho đến : khi một tiếng phượng hót thanh thúy vang lên. Kim diễm toàn thân nó rút đi, hóa thành bộ dáng năm màu, bay - từ trong biển lửa lên, cái đuôi đầy lông chim thon dài lóe ra ' một mảnh lưu quang chói mắt, nhìn như ráng chiều vắt ngang trời. Một con Thiên Hoàng chần chính vừa dục hỏa trùng sinh. Đến đây, bỗng nhiên Thẩm Nghỉ mở to mắt, màu đỏ thẫm đang phủ kín toàn thân cũng nhanh chóng rút đi, hóa : thành làn da trắng nõn bằng ngọc. Sau khi hắn đứng dậy, nhiệt : độ của toàn bộ nội môn Nam Dương tông đầu tăng lên rất : nhiều. Lại hao phí gần ba vạn năm, rốt cục hắn cũng đổi được dòng nhắc nhở trên bảng giao diện. [ Phản Hư. Thiên Hoàng Bất ' Diệt Chân Thân: Viên mãn ]} [ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: Mười vạn năm ] Dùng linh khu có thể sánh _ ngang với Phản Hư tầng sáu! Hắn cảm nhận được sinh cơ bừng bừng trong cơ thể, hai mắt nhìn về phía trước, rất có cảm khái đang quan sát quần
sơn. Bông nhiên hăn lại
muốn thét dài một tiếng,
: nhưng dường như nhớ tới cái gì, Thẩm Nghi khẽ nhướng mày, siết chặt năm ngón tay, cố gắng kiềm chế loại xúc
: động ngu ngốc này.
Ừm... vẫn nên khiêm tốn một chút thì sẽ tốt hơn.
Cũng không biết câu nói vừa
rồi của Huyền Khánh tiền bối là có ý gì. Hình như đối phương đã để lại một thứ gì đó.
Thẩm Nghi tiến lên một bước, thân hình như Hoàng, tốc độ của hiện giờ còn nhanh hơn cả khi thi triển Long Dược Thiên Tẫn lúc trước. Hắn lập : tức xuất hiện ở trên tấm phù điêu Nam Dương, nhìn thấy : một miếng Bạch Ngọc bài đang yên tĩnh nằm đó. Thẩm Nghi nhìn tấm thạch - bài trong tay. Thì ra Huyền Khánh tiền bối vẫn luôn giữ chìa khóa bên cạnh. Đây là ý gì? Tính giao Tông Chủ Lệnh cho hắn sao? Thẩm Nghỉ không hiểu lắm về những thứ hình thức kiểu : này, nhưng rõ ràng là Tông chủ lệnh càng trân quý hơn một chút, hắn tiện tay thu nó
vào trong nhẫn của mình.
Hiện giờ hắn đã có được thực
- lực cực kỳ không tệ ở Nam Hồng rồi, cũng đã đến lúc nên quy hoạch con đường sau này cho mình.
"Hả?" Dường như cảm nhận
' được bên ngoài tông đang có người chờ, Thẩm Nghi thoáng nhìn trộm một chút, sau đó mới mở hộ tông đại trận ra.
Rốt cuộc Lý Huyền Khánh
_ cũng cất bước tiến vào, chỉ có
- điều lần này, gã không trở lại
quỳ xuống phía trước bức tượng tổ sư nữa, mà lằng
lặng nhìn Thẩm Nghi, mềm
mỏng nói: "Đã làm xong rồi." "Chuyện gì?" Thẩm Nghi lười : biếng duôi hai tay ra, ôm theo tâm lý tò mò nhìn sang. "Ta đi nói với bọn họ một chút chuyện về tân tông chủ của Nam Dương tông chúng : ta đăng vị." Lý Huyền Khánh cười cười. Động tác của Thẩm Nghi hơi chậm lại. Đúng là hắn muốn mảnh Hợp Đạo Bảo Địa này, nhưng tới tận bây giờ, suy : nghĩ trong lòng hăn vần là có thể kéo dài đến bao lâu thì kéo dài đến bấy lâu, đợi cho tới khi thực lực của bản thân đầy đủ, lại làm một lần hành động trực tiếp nắm lấy nơi
này là được rồi.
"Ta biết ý nghĩ trong lòng ngươi." Lý Huyền Khánh lắc đầu, lập tức mở miệng giải thích: "Tuy bọn họ ngu ngốc
: nhưng cũng có chút kinh
nghiệm, tiến triển thực lực
ngươi biểu hiện ra hiện giờ sẽ làm bọn họ sợ hãi, thậm chí còn có thể ngang nhiên bày ra một số chuyện không lý trí. Muốn từ bỏ thì từ bỏ, còn đã
muốn tranh thủ... Vậy thì sớm
đưa chuyện này ra ngoài ánh
: sáng sẽ có lợi hơn. Đương
nhiên, đây đầu là ý kiến của ta, nếu ngươi có suy nghĩ
khác, ta cũng có thể đi thêm
: một chuyến nữa, thu hồi lời
đã nói lúc trước, cũng không sao cả."
Rất ít khi Lý Huyền Khánh nói
: nhiều như vậy trong một lần, dựa vào tình huống này, hoàn
toàn có thể nhìn ra được gã đang thật sự suy nghĩ cho
Nam Dương tông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận