Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 971: Nội Chiến?

Chương 971: Nội Chiến? Chương 971: Nội Chiến?
Nếu có người tới gần chỗ đó là có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay tại thời điểm vừa rồi, trong tiếng kiếm ngân kia, màn sáng huyền diệu nọ đã bị phân thành hai, ngay cả toàn bộ đại trận đều lật úp gần nửa, để lộ ra chân dung đang ẩn giấu bên trong đó. Phía trên những ngọn núi cao vờn quanh vừa có thêm một vết kiếm thật sâu, thậm chí còn có cảm giác nó trực tiếp lan tràn đến phía cuối tâm mắt. Nửa màn sáng còn lại vẫn còn văng vẳng tiếng hít thở nặng nề, không biết đã qua : bao lâu, mới nghe thấy một tiếng gào thét đầy già nua phẫn nộ: "Ngươi đúng là đồ
ngu ngốc không kính già yêu
trẻ, lại phát thần kinh cái gì
: nữa vậy! Lão phu đâu có trêu chọc gì ngươi?”
Bên ngoài màn sáng, cũng ': không biết từ lúc nào bộ trường sam Tô Hồng Tụ đang ' mặc trên người đã hóa thành
một bộ áo bào màu đỏ máu.
Trên gương mặt hơi có mấy
phần phong vận thành thục
kia, cũng mang theo vẻ lạnh lẽo sắc bén như huyền băng, mặt mày như vẽ, lại lạnh đến dọa người.
Năm ngón tay nàng tùy ý đặt lên trên chuôi kiếm, chuôi : bảo kiếm ôn ngọc kia hơi chúc xuống, khiến người ta hoàn toàn nhìn không ra, vết : kiếm vừa rồi thiếu chút nữa đã chém cho tòa động phủ - trưởng lão này vỡ nát, vốn bắt nguồn từ nó. "Ta từng nói ngươi trêu chọc : ta sao?" Tô Hồng Tụ hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ ' nhấch lên vài phần, nói: "Hôm nay ta chỉ muốn luyện tập với ngươi một chút mà thôi, không hơn." Trong lúc nói chuyện, sau lưng hai tòa thành Long Hán : và Xích Minh như ấn như hiện trong màn trời kia, đã có thêm một tòa đại thành thứ ba, tên là Thượng Hoàng xuất hiện. Đám đệ tử và các trưởng lão
xung quanh đều không phải
người mù, vào khoảnh khắc
ấy, ngay cả thở mạnh một cái, bọn họ cũng không dám.
Nếu đây chỉ là buổi luyện
tập đơn thuần, hiển nhiên là không cần mở ra tòa thành ' thứ ba.
Dù sao đối với Đạo Tử, bất cứ vật gì có thể lấy ra từ bên trong tòa thành thứ ba này
cũng là một bí mật cần phải
. nghiêm ngặt giữ vững, bởi vì
: nó có liên quan mật thiết đến
thời điểm nàng bị Long Cung chặn giết, có thể giành lấy
một phần sinh cơ cho mình
hay không. Nói cách khác, nếu đã mở ra : cửa thành thứ ba, có nghĩa là muốn giết người rồi.
Mà hiển nhiên, Lưu Hưng Sơn trưởng lão đang ở trong quầng sáng kia vẫn còn chưa
_ rõ đã xảy ra chuyện gì, vì vậy đến tận bây giờ, gã vẫn chưa ' chịu bước ra gặp mặt. Cho nên, đây rốt cuộc là làm sao vậy? "Lưu trưởng lão, dừng tay!" _ Trong Thiên Kiếm tông, mấy : bóng người vội vàng lướt ngang qua khung trời, mỗi một vị đầu mang theo uy thế kinh người chí cực. Tám đại trưởng lão, ít nhất
' cũng là tu sĩ Bạch Ngọc Kinh
đã mở hai thành, hai vị đứng
đầu càng đạt đến trình độ tương đương với Lưu Hưng Sơn, có thực lực mở ra tòa Thượng Hoàng đại thành thứ ba.
Cường giả như vậy đã trải qua biết bao nhiêu chuyện rồi, bởi vậy trên thế gian này cũng chỉ còn lại một số tình huống cực kỳ ít ỏi có thể tác
động đến tâm thần của bọn
họ.
Nhưng Đạo Tử và trưởng lão tông môn gà nhà đá nhau lại
hoàn toàn có thể tính là một trong số đó.
"Ta?!" Bên trong quầng
_ sáng, thiếu chút nữa Lưu Hưng Sơn đã thở không ra hơi. Dừng tay? Vừa nãy, gã đã trơ mắt nhìn động phủ của
': mình bị người ta phá hủy rồi,
đâu có cơ hội động thủ mà
' bảo dừng tay?
Dựa theo tính tình nóng nảy xao động của gã, nếu đổi lại là người bên ngoài, khẳng
định là lão đã sớm tế ra hư
ảnh đại thành, mang theo
: Đạo Binh giết ra ngoài từ lâu rồi.
Nhưng nóng nảy thì nóng nảy, vấn đề là toàn bộ Thiên Kiếm Tông này vốn không có người nào đủ sức ra tay với
nữ nhân kia.
_— Thêm nữa là trong lòng Lưu Hưng Sơn rất rõ ràng, bất kể là tông chủ hay là đám trưởng lão khác, đầu khó có
_ thể trơ mắt nhìn trận đấu
pháp này phát sinh. Địa vị
' của Tô Hồng Tụ dù có cao đến đâu, ít nhất thì trước mắt nàng vẫn chỉ là một Đạo Tử.
Và quả nhiên không ngoài
dự liệu của gã, mấy vị trưởng
lão bên ngoài kia vừa vội
: vàng chạy tới, sau khi phát ra
một tiếng quát lạnh lùng, trong miệng đã hô tên Lưu
Hưng Sơn, thần hình lại mơ
: hồ đứng vây quanh Tô Hồng
Tụ. "Hồng Tụ, ngươi cũng phải
bình tính một chút, có chuyện
gì cũng phải thu Hồng Mông
:: Thiên Binh lại trước rồi nói sau chứ?"
Tình hình như vậy, từ rất
' nhiều năm trước đã từng xảy
ra một lần rồi, lúc đó Lưu
' Hưng Sơn thật sự mất đi hơn nửa cái mạng, Tô Hồng Tụ thắng hiểm một chút, nhưng cũng không dễ chịu.
Mà nguyên nhân phát sinh
_ trận đấu lần đó, là Lưu Hưng
Sơn trực tiếp xông lên khiêu
khích địa vị Đạo Tử của nàng. Nói khó nghe một chút, thì đó
chính là trận đấu tranh giành Hợp Đạo Bảo Địa. Trải qua
: trận chiến ngày ấy, Lưu Hưng
Sơn tuyệt đối không còn bất
: cứ cơ hội nào để nhận được truyền thừa Thiên Kiếm Bảo Địa nữa.
_ Vì vậy, mấy vị trưởng lão cứ
nghĩ mãi mà không rõ, rốt
' cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mới có thể khiến cho một màn quen thuộc ngày ấy lại tái hiện ở Thiên Kiếm Tông?
"Mấy vị trưởng lão đang dạy
ta làm việc sao?" Tô Hồng Tụ
- liếc mắt nhìn quanh, năm
ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, nương theo tiếng nói,
lưỡi kiếm ôn nhuận lại lười
: biếng nâng lên, chỉ sang bên
cạnh. Khóe môi nàng có một nụ cười nhàn nhạt, thoáng : nghiền ngẫm nói: "Các ngươi cũng muốn luyện tập một : chút đúng không?" Mũi kiếm bạch ngọc kia chậm rãi đảo qua trên không trung, các vị trưởng lão bị nó chỉ đến đầu theo bản năng ' khẽ nhíu mày, đồng thời tại đáy lòng cũng ùn ùn dâng lên cảm giác hốt hoảng muốn rút lui. Trong lúc nhất thời, toàn bộ _ hiện trường đều rơi vào bầu không khí lặng ngät như tờ. Biến cố đột ngột phát sinh này quá mức kinh người, nó : bao quát cả Thiên Kiếm Đạo Tử lẫn tám đại trưởng lão của tông môn, động tĩnh lớn như
vậy, đừng nói là tu sĩ Thiên
Kiếm Tông, ngay cả những
: thế lực được mời tới tham gia đại hội Thất Tử cũng không khỏi hoảng sợ vô cùng
_— Đây là có ý gì?
Thiên Kiếm Tông nổi lên nội chiến sao?
Thật ra thì chuyện Đạo Tử và
trưởng lão không hợp nhau
vốn là bình thường, bởi vì
_ hơn chín mươi phần trăm
- Tiên Tông đầu có phát sinh
tình huống như vậy. Xét cho cùng, tất cả đều có cảnh giới
Bạch Ngọc Kinh, lại liên lụy
đến tranh giành lợi ích quá
lớn, nhưng để phát sinh tình huống hỗn loạn đến mức
: người người đều biết còn không có ý định che giấu như : trước mắt lại tương đối hiếm thấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận