Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 770: Chuyện Hoang Đường Mà Ch...

Chương 770: Chuyện Hoang Đường Mà Ch... Chương 770: Chuyện Hoang Đường Mà Ch...
"Kim Dực, Kim Khuê, còn chờ ' gì nữa? Nhanh lên!" Lão tước yêu thê lương thét dài. Đột nhiên dưới núi bộc phát ra một chuỗi âm thanh ầm âm đến đỉnh tai nhức óc, còn kéo dài liên miên không dứt. Nhan Văn Thành lộ vẻ mặt khó xử, nhìn xuống dưới núi. Mặc dù Ngũ Hành Bảo Liên Đại Trận có chút phức tạp, : nhưng dù sao nó cũng là trận pháp Phản Hư sơ kỳ. Hơn nữa vẫn còn một điểm quan trọng nhất trong chuyện này... đó là : trận pháp ấy vốn không phải loại hình phòng ngự, làm sao chịu nổi hai con yêu ma Phản : Hư tầng ba cuồng oanh loạn tạc? Huống chỉ giờ phút này, vị chủ trì trận pháp kia còn đang vung quyền đánh thẳng xuống người Kim Tước thiếu chủ như cuồng phong bão ' táp, dường như hắn tuyệt đối không quan tâm đến sự tồn vong của Dư thị. "Thẩm đạo hữu... Để Thiến Vân đến đây đi, bọn chúng _ đang ấp ủ ý xấu, ngươi chỉ - cần phụ trách duy trì trận pháp là được." Lần này, rõ ràng là giọng điệu của Trịnh Thiên đã trở nên khách khí hơn rất nhiều. Lão cầu vẫn đang điên cuồng : xé rách thân thể Kim Tước thiếu chủ, khiến cho tiếng rú : thê lương thảm thiết vang vọng tận phía chân trời. Đang lúc nó chìm đắm trong ' men say chiến thắng, lại nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của ' chủ nhân: "Đi đi, để ta làm là được." Lão cầu không chút do dự lập tức bứt người rời đi, nhào về phía lão tước yêu. "A?" Động tác trong tay Trịnh Thiên cũng không ngừng lại nhưng sắc mặt lập tức chuyển thành ngạc nhiên. Thẩm Nghi này chẳng những
': không thu tay lại... Thậm chí
hắn còn muốn giúp nàng một
: phen? Có Trương Lai Phúc gia nhập, lại cộng thêm Liễu Thiến Vân
: Và Giao Hà Đại Trận không
ngừng dây dưa, lão tước yêu
' vốn đã phản kháng cực kỳ miễn cưỡng, giờ phút này còn lâm vào tử cục, liên tục bại lui. Nhưng nó không chấp nhận số mệnh, vẫn một mực
đưa ánh mắt tràn đầy kỳ
_ vọng nhìn xuống dưới núi.
Nơi đó mới chân chính là thủ
đoạn phân thắng bại!
Đúng vào lúc này, tiếng ầm âm bên dưới kia đột ngột im
bặt lại.
_ "Keng." Sắc mặt lão tước yêu mừng rỡ vô cùng, Kim Tước thiếu chủ cũng một lần nữa bộc phát ra tiếng thét dài.
Đồng thời sắc mặt Trịnh
' Thiên và Liễu Thiến Vân trầm xuống.
Hỏng rồi... Tuy bọn họ vốn không biết chúng nó đang có âm mưu gì, nhưng chỉ tính
_ riêng hai con Đại Yêu Phản
: Hư tầng ba ở dưới kia trở về
cứu viện, cũng không phải tin
tức tốt lành rồi.
Trương Lai Phúc vốn không
có phản ứng, trong mắt nó chỉ có duy nhất một thứ là cái cổ của lão tước yêu, nhân lúc đối phương không chuẩn bị, : nó lập tức “răng rắc” một ngụm, cắn tới. Thẩm Nghi nhìn chằm chằm _ vào Kim Tước thiếu chủ đang hấp hối trước mặt, rồi không ' chút do dự tung người lên, Đạo Cung màu đỏ tươi lập tức trải rộng ra, mấy đôi mắt màu máu nhanh chóng mở to, những con ngươi hơi có vẻ quỷ dị từ từ chuyển động. Vạn Yêu Triều Bái, Phá Vọng. Huyết lôi ầm ầm bao phủ Kim Tước thiếu chủ vào bên trong. Ngay tại thời điểm đó, tại trước mắt bao người, đầu
: ngón tay của Thẩm Nghi lại
phun ra tơ vàng, rồi dùng
: một loại tốc độ mắt thường cũng khó trông thấy, trực tiếp bày ra Thiết Họa Ngân Câu Đại Trận.
Phảng phất như bộ đại trận
' này vốn đã khắc sâu vào trong bản năng của hắn, nên từ đầu tới đuôi đầu trôi chảy mượt mà, không có lấy một chút đình trệ nào.
Nhưng lần này, ba người
: Thanh Nguyệt tông lại không
cao hứng nổi.
Thẩm Nghi lại bày trận một
: lần nữa, có nghĩa là Ngũ
Hành Bảo Liên Đại Trận vốn đang bảo vệ Dư thị đã không
còn tồn tại.
_ "Giết." Nhưng dường như Thẩm Nghi vốn chẳng hề lo lắng về hai con tước yêu dưới núi, ánh mắt bình tĩnh của
_ hắn lại rơi vào khoảng giữa
mảnh huyết lôi.
Bấm kiếm chỉ, lật tay đánh xuống. Đột nhiên cây bút lông cực
lớn kia trực tiếp vung mực,
- lưu lại từng vết mực màu đỏ
: tươi như máu trên không
trung. Rất nhanh, những vết mực ấy đã hội tụ lại, tựa như
một cái lồng giam bao phủ
huyết lôi. Lão tước yêu bị Trương Lai : Phúc đè xuống đất, còn đang lăn lộn giãy giụa, khiến cho vết cắn trên cổ càng lúc càng lớn hơn. Nó nhìn chằm chằm vào huyết lôi, lại nhìn xuống dưới núi, hai luồng tước ảnh trong tưởng tượng giống như trâu đất xuống biển, trực tiếp tiêu tan vô ảnh vô tung, mãi đến tận bây giờ vẫn chưa trở về.
Rốt cuộc là... làm sao vậy? Chẳng lẽ bọn chúng kiêng kị : Thanh Nguyệt tông nên đã chạy trốn rồi?
Điều này ... làm sao có thể? Rắc —— Ngay dưới ánh mắt đầy rây kinh ngạc và khó tin của nó, cuối cùng Trương Lai : Phúc cũng thành công cắn đứt cái cổ kia. Gần như cùng một thời gian, ' Thẩm Nghi đạp chân lên vết máu, ngang nhiên lướt vào ' bên trong huyết lôi, năm ngón tay bóp chặt lấy cổ Kim Tước thiếu chủ, lại không chút do dự, lập tức lao xuống từ trong huyết lôi, hung hăng ném nó vào giữa dãy núi. OanhI Oanhil Chỉ trong nháy mắt, một mảnh kim diễm đã quét qua dãy núi, lực đạo hùng hồn khiến sườn núi vỡ toang.
Trong một mảnh bụi đất tung
bay, Thẩm Nghi kéo thi thể
: của Kim Tước thiếu chủ chậm
rãi bước ra.
Trịnh Thiên nhìn chằm chằm
' vào bóng người mặc y phục màu đen kia, lại đưa mắt nhìn Trương Lai Phúc đang ngậm lão tước yêu nằm trên mặt đất.
Trong nháy mắt, nàng lại rơi
: Vào trầm mặc, bỗng nhiên
không nhịn được khẽ vươn
tay lau mồ hôi trên trán.
' Rốt cuộc ai mới là chấp sự
Phản Hư trung kỳ? "Dưới chân núi!" Đột nhiên
: Liễu Thiến Vân hét lên, vội
vàng nhắc nhở một tiếng rồi
_ trực tiếp bay xuống dưới núi. "Nguy rồi." Trịnh Thiên cũng vội vàng dời ánh mắt khỏi
người Thẩm Nghi, nhanh
chóng theo sát phía sau Liễu
' Thiến Vân. Nhan Văn Thành vốn định đuổi theo, nhưng nhìn thấy động tác không nhanh không
chậm của Thẩm Nghi, bỗng
nhiên trong đầu lại xuất hiện
: một loại suy đoán cực kỳ to
gan. Gã ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng nói: "Thẩm tông
chủ, hai con yêu dưới kia... Sẽ không phải..."
Thẩm Nghi tế ra Hồng Quang
: Khổng Tước, cánh tay đã tê liệt mỏi nhừ, chỉ khẽ gật đầu nói: "Ừm."
"Ta còn chưa hỏi xong đâu."
Nhan Văn Thành khẽ cười khổ
' một tiếng, tuy câu trả lời này nghe cực kỳ hoang đường đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhìn bộ dáng thong dong của đối phương,
đột nhiên gã lại có cảm giác,
chuyện hoang đường này vừa
có nhiều hơn mấy phần chân
thực...
Thẩm Nghi lại không cảm
- thấy chuyện này có gì khó
hiểu. Có Bích Hải Cáp Mô và Linh
Vân Lộc Yêu bên dưới, chúng
lại đẩy hai con tước yêu kia
: vào Ngũ Hành Bảo Liên Đại Trận, còn ÿ vào Trấn Thạch để thu lại khí tức, thuận tiện ra tay đánh lén, nếu đã chiếm
' được đủ các loại ưu thế nhữ
vậy vẫn không bắt được đối
' thương, chẳng phải thọ nguyên của hắn đã tiêu hao uổng phí hết rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận