Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 719: Chẳng Lẽ Hắn Ngại Mình Ch...

Chương 719: Chẳng Lẽ Hắn Ngại Mình Ch... Chương 719: Chẳng Lẽ Hắn Ngại Mình Ch...
Đồng Tâm Xuyến hướng vẻ : mặt kỳ quái nhìn về phía sư huynh. Không biết "tất cả mọi : người" trong miệng đối phương, có bao gồm Thẩm Nghi hay không. Lời còn chưa dứt, Khương Thu Lan đã đứng dậy đi tới ' bên cạnh Thẩm Nghi rồi yên lặng đứng đó. Linh Hề thoáng sửng sốt một chút nhưng cũng cất bước đi về phía tiểu sư muội, mặc dù . nàng cảm thấy Thẩm Nghi vô : cùng đáng tin, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, vẫn không thể nào quên được sự hung tàn khi đối phương động thủ, trong lòng vừa kính vừa sợ mới cần Khương Thu Lan ở bên cạnh thoáng
trung hòa một chút.
: Nhiếp Quân rơi vào trầm mặc: "..." Ngay sau đó, Đồng Tâm
' Xuyến cũng chậm rãi bước ra.
“Hít, chúng ta cũng đi." Thanh Phong do dự một chút, sau đó túm Đường Nguyên đồng thời vọt tới. Mọi người đã đi nhiều như vậy rồi, gã cũng
không thể trơ mắt nhìn các
- sư huynh sư tỷ đi theo Thẩm
Nghi, mà còn không dân theo
mình.
"Cái này." Miêu Thanh Tuệ và
Dư Triều An thoáng do dự
đảo qua đảo lại trên người Nhiếp Quân và Thẩm Nghi.
"Muốn đi thì đi đi." Nhiếp
: Quân chậm rãi đứng dậy, nhặt Huyền Kiếm lên, cũng dứt khoát ổi tới trước mặt Thẩm Nghi. Gã thật sự rất
' muốn biết, đến cùng là ở
dưới loại tình huống này, đối
' phương có thể làm đến mức
độ nào.
Thẩm Nghỉ quét mắt nhìn về
_ phía mọi người, hắn thực sự
: không hiểu bọn họ bày ra
dáng vẻ nghiêm túc này để làm gì. Hắn chỉ muốn đi thăm
dò đám bảo địa còn lại, thuận
- tiện dẫn theo mấy người biết
hàng, giúp mình nhận biết đồ vật bên trong mà thôi.
Nếu không thể tránh khỏi
:: một trận chiến với lão cẩu, thì đương nhiên, hắn muốn gia tăng thực lực của bản thân trước khi khai chiến.
Đến đây, Thẩm Nghi dứt
' khoát xoay người cất bước, đợi cho đến khi hắn rời khỏi Võ Miếu, sau lưng đã có thêm một nhóm người.
Hứa Thanh Nhi và cô cô của
nàng, đám tu sĩ Hóa Thần
: mới đột phá, thậm chí là lão
tổ Võ Miếu cũng nóng lòng muốn thử, trực tiếp bước ra
khỏi tòa đại điện bị tổn hại để
đi theo sau lưng hắn. "Ngươi không thể đi, Đại Càn
: cân ngươi." Chúc Giác võ võ
bả vai Ngô Đạo An, sau đó
: vươn tay chỉ vào cái bệ thờ bên trong đại điện: "Ngoan, hiện giờ ngươi muốn ngồi thế nào cũng được.”
"Này! Chúc Giác, ông nội nhà
' ngươi!" Ngô Đạo An há to miệng, nhưng còn chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Chúc Giác trực tiếp bay về phía Thẩm Nghi, không thèm quay
đầu lại.
Ở trong phạm trù Nam
Dương tông, gần như tất cả mọi người đều tràn ngập tò
mò đối với Thiên Yêu quật. Đó
là một nơi thần bí mà bọn họ cần phải mang tính mạng của
: mình ra đặt cược, mới có thể
chen chân vào đó thăm dò.
: Bên trong Thiên Yêu Quật có đủ các loại thiên tài địa bảo, cơ duyên có thể khiến vô số thế lực trực tiếp quật khởi.
Mà hiện giờ, rốt cuộc bọn họ
' cũng có cơ hội được tìm tòi đến tột cùng.
Thân là tu sĩ, mặc dù biết bên trong vẫn còn Quật chủ của
Thiên Yêu quật, cũng không
thể kiềm chế được tâm tư xao
động kia.
Sau khi mười mấy bóng người chỉnh tề xẹt qua chân
- trời, khuôn mặt trắng nõn
của Diệp Văn Huyên vốn đang ẩn mình đằng sau đám mây
mù, lại có chút run rẩy.
: Nàng thực sự không đoán sai.
Tiểu tử khốn khiếp kia, chính vì đã nắm chắc chuyện nàng không nỡ buông tha hi vọng ' rời khỏi Nam Dương Tông, vì
vậy mới nghênh ngang dân
theo nhiều người đi kích thích lão cấu kia như vậy. Hắn muốn ép buộc nàng phải đi theo. Họ Thẩm này lại còn muốn đi kích thích Trương Lai Phúc? : Chẳng lẽ hắn ngại mình chết không đủ nhanh sao? Nàng khẽ cắn môi, nhưng
: đến cuối cùng vẫn cưỡi mây
đi theo phía sau.
Ở chỗ sâu bên trong Thiên
Yêu quật.
Lão cầu đang nằm sấp người trên chiếc bồ đoàn phía dưới bức tượng tổ sư, đôi mắt đã nhiều ngày rồi vẫn không nhắm lại.
Nó cần cảm nhận được Linh
: Hoàng phá vỡ phong ấn
trước, sau đó ra tay làm thịt
đối phương. Huyết mạch của con phượng
yêu này quá mức khủng bố
kinh người, tuyệt đối không
: phải một đệ tử Nam Dương tông bình thường như nó có thể hàng phục được, nhất định phải bóp chết đối
: phương từ khi còn nhỏ.
Chỉ có điều, so với nhóm tu sĩ bên ngoài, đám yêu ma bên trong cũng không dám mở đại trận tông môn ra.
Về điểm này, một đệ tử Nam
. Dương tông đứng đắn,
: nghiêm túc và thành thật như
nó lại trực tiếp đạt thành nhận thức chung với một
đám nghiệt súc kia. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Trương Lai Phúc khẽ vềnh tai lên, đôi mắt chăm chú nhìn ra : bên ngoài đại điện. Ngay sau đó, trong đôi mắt đục ngầu của nó đột ngột _ xuất hiện rất nhiều tơ máu, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn ' cực kỳ: "Làm sao các ngươi dám?!" Khí tức hỗn tạp như thế, từ Bão Đan đến Hóa Thần, thậm chí còn có cả Âm Thần, lại _ hoàn toàn không che giấu, - trực tiếp bước chân vào nội môn Nam Dương tông! Không dâng bái thiếp lên, không thông báo với tổ sư, một đám phàm phu tục tử dám coi bảo địa tiên gia này trở thành hậu viện nhà mình! "Là đám người này cho rằng nanh vuốt của Trương mỗ không đủ sắc bén sao?" Bỗng nhiên lão cẩu quay ' người, bước ra bên ngoài đại điện, sợi xích sắt trên cổ bị kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh rào rào rung động. Nó ngửi được khí tức quen thuộc kia. Hắn chính là kẻ đã trúng một trảo của nó, may nhờ bộ pháp y của Nam Dương tông - trên người mới có thể sống tạm một phen, thế nhưng đến hôm nay, hắn còn không chạy trốn, lại dám tự mình đi đến vơ vét Linh Thực viên. Có lẽ do lần trước nó ra tay đã làm cho đối phương hoàn toàn mất đi sự kính sợ, nên ': mới dám dẫn theo một đám người đến xâm phạm nơi này. Đáng chết! Trương Lai Phúc đi ra tiền điện, lại tiến thêm nửa bước. Chỉ trong phút chốc, khóe mắt nó khẽ liếc qua sợi xích sắt trên mặt đất. Phản Hư của Ngô Đồng Sơn ở nơi nào, Đạo Bài ở nơi nào... Nó hoàn toàn không biết. Đám người kia dám bày ra
thanh thế lớn nhường này,
dám xâm phạm quy mô lớn
- như vậy, chứng tỏ đám yêu ma do nó nuôi đầu đã chết cả rồi, bao gồm cả con phượng yêu kia cũng thất bại?
Là tu sĩ Phản Hư của Ngô
' Đồng Sơn ra tay? Hay là trên thế gian vừa có thêm một vị Phản Hư mới?

Bạn cần đăng nhập để bình luận