Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1030: Nếu Đã Quyết Định Động T...

Chương 1030: Nếu Đã Quyết Định Động T... Chương 1030: Nếu Đã Quyết Định Động T...
Có thể trông thấy từng sợi
lông vũ màu xanh rơi rụng rải
rác trên mặt đất, chủ nhân
của chúng có thân hình khổng lồ, thoáng bật ra những hơi thở nặng nề, mang theo biểu cảm dữ tợn
: tựa vào bức tường cây, nhìn
bộ dáng này rõ ràng là một
' con Thanh Phượng!
Lúc này, sở dĩ con Thanh Phượng ấy biểu hiện ra thần thái như thế, chính vì cả
người nó đang quấn đầy những con Địa Minh Ủ Mãng : thô to! Phần lớn đám U Mãng nọ đều là ái phi của thiếu chủ U Mãng tộc, cũng có trưởng bối của nó. Hiện tại thân thể _ trơn nhẫn của chúng đang quấn lấy cổ con Thanh Phượng kia, quấn chặt lẫy hai
: chân của nó, lại dùng sức ma
sát với linh vũ của Thanh
: Phượng, giống như muốn bóp nó chết tươi.
"Lại... Dùng sức chút!"
' Thanh Phượng hé mở đôi mắt
phủ kín tơ máu, phát ra
' thanh âm khàn khàn. Sau khi vụ chấn động lúc trước, nó ngửi được mùi máu.
Bị người cắt ngang trò đùa như vậy, chẳng những không khiến Thanh Phượng tức giận, ngược lại còn làm cho nó càng thêm hưng phấn. Cái
cổ thon dài của nó cũng giống như một con rắn, bỗng : nhiên thò ra bên ngoài, dùng chiếc mỏ dài sắc bén của mình dễ dàng xé rách vảy rắn : trên người một con Địa Minh U Mãng, lại đâm sâu vào : trong máu thịt của nó rồi không chút lưu tình mổ lên. Ở trước mặt Thanh Phượng, yêu khu U Mãng tộc vẫn lấy làm tự hào lại giống như một ' câu chuyện cười. "Híz-khà-zzz...' Con Địa Minh U mãng kia đau đớn đến tột cùng, nhưng cũng chỉ dám phát ra một tiếng kêu rên khe khẽ, lại mượn nhờ đau đớn này, nó vô thức quấn chặt lấy thân thể con Thanh Phượng kia hơn một chút. "Ôi!" Thanh Phượng cảm nhận được máu rắn lạnh buốt chảy từ yết hầu xuống, lại : nương nhờ động tác siết chặt càng thêm dùng sức của con rắn kia, rốt cục nó cũng ngấng đầu lên, một búng màu đỏ tươi trào lên, nó dùng cái mỏ dài nhuốm máu : hung hăng xả ra một ngụm khí! Đám tiểu hắc xà này thật sự không tệ. Đối với Lưu Ly Thanh Phượng nhất tộc, trời sinh bọn chúng đã có một trái tim : nóng rực, khiến mọi thời mọi khắc bộ tộc này đầu rơi vào một loại trạng thái cực độ táo bạo, đặc biệt là đối với thiên kiêu trong tộc, bởi vì lực lượng huyết mạch quá mức nồng đậm, khiến cho loại : cảm giác khô nóng này càng rõ ràng hơn.
Trong khi yêu thể của Địa Minh U Mãng vốn mang theo hàn khí, dùng thứ lạnh lẽo
như chúng quấn quanh người, thật sự có thể làm nó bớt đi một chút khó chịu.
"Tiếp tục." Thanh Phượng hờ hững liếc mắt nhìn ra bên ngoài, với huyết mạch tôn
quý của nó lại cộng thêm thực lực mạnh mẽ đến mức vậy, làm sao không phân biệt được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nó cũng không vội vàng, ngược lại còn - lười biếng nằm xuống dưới đất, thản nhiên nói: "Bộ tộc của các ngươi có thể dư lại
: bao nhiêu, phải xem các
ngươi ra sức đến độ nào."
Bất cứ chuyện gì cũng
không thể cắt ngang niềm vui thú của nó được. Lúc nào
xong việc, lúc ấy lại đi ra.
Huống chỉ tình hình hôm nay cũng mang đến cho Thanh Phượng một chút cảm giác kích thích mà ngày thường hoàn toàn không có.
Nó dựa vào bức tường cây,
_ đôi mắt phủ đầy tơ máu nhẹ
: nhàng đảo qua bảy - tám con
đại mãng trước mặt, nhìn chúng nó sợ hãi đến run rẩy,
rồi lại cuống cuồng vội vàng
: dùng sức cuốn lấy mình,
không khỏi lộ ra một chút ý tứ nghiền ngẫm.
Nó thật sự rất thích loại cảm
giác thân thể bị kéo căng, thậm chí còn sinh ra chút đau đớn này.
Tại một nơi khác của khối Cổ thụ hắc thạch, đã tới gần đại dương mênh mông.
Hơn mười tu sĩ Bàn Sơn Kinh bước ra, ai nấy đều cầm Đạo Binh trong tay, dưới khí tức : hùng hồn ấy, thân hình to lớn của bọn họ lại càng thêm thu
hút ánh nhìn, thậm chí người bên ngoài còn có thể cảm
: nhận được một luồng chứa
sức mạnh to lớn hoàn toàn không thua kém Đạo Binh, như ẩn như hiện bên dưới tầng da thịt cứng cỏi ấy. Nếu đã quyết định động thủ, đương nhiên phải hạ tử thủ. _ Đám tu sĩ Bàn Sơn Tông này âm ầm rơi xuống dưới đáy của cây cổ thụ, song chưởng hung hãn đập thẳng tới. Được Đạo Binh Tiên thành gia trì, lực lượng bọn họ đánh xuống cực kỳ kinh khủng, : không ngờ cây đại thụ vốn đã - trải qua năm tháng dài đằng đẫng này lại rung động kịch liệt, thậm chí còn dần dần có dấu hiệu nứt ra. Lực đạo mênh mông trút xuống hốc cây, gây nên chấn
: động khiến đám Ú Mãng da
tróc thịt bong, nhưng chúng
- lại hoàn toàn không dám thò đầu ra, vẫn chứ tiếp tục chui vào chỗ sâu nhất bên trong cổ thụ, giống như đang chui
Vào trong một ngọn núi lớn.
Chỉ vì ở trên trời vẫn còn nữ tử áo đỏ cầm kiếm kia.
Phàm là con Địa Minh U
Mãng nào để lộ ra thân hình,
trước mắt sẽ bắt gặp một
kiếm chém tới, mà ít nhất là
: cho tới bây giờ, ngay cả tồn
tại có thể sánh ngang với Đại Yêu Bạch Ngọc Kinh, cũng
không thể ngăn cản được
một kiếm này. "Còn chưa mở tòa thành thứ ba đâu!" Có trưởng lão Bàn Sơn Tông kinh ngạc nhìn : Sang. Không thể không nói, lần đầu Tô Hồng Tụ ra tay đã ' khiến cái nhìn của bọn họ về Nam Hồng có sự thay đổi cực ' lớn. Suốt mười vạn năm yên lặng, dường như cũng không làm cho Thất Tử và Hồng Trạch tách rời, ít nhất là thực lực của vị Thiên Kiếm Đạo Tử này đã có thể xếp vào hàng ngũ Bạch Ngọc Kinh đứng đầu Tây Hồng rồi. "Ngài đừng buông lỏng cảnh giác, có điều cổ quái." Một vị đệ tử thân truyền khác vừa vung quyền đánh nát : mảng lớn cổ thụ hắc thạch vừa thuận tiện hạ giọng nhắc :. nhở một câu. Nếu Địa Minh U Mãng nhất tộc chỉ có chút thực lực này - thì làm sao bọn chúng có thể bình yên sống sót đến tận ' ngày nay dù địa bàn được đặt ngay bên cạnh Bàn Sơn Tông chứ?
Nhưng đúng là toàn bộ đám Đại Yêu U mãng ấy đầu đang ẩn núp bên trong cây cổ thụ - này, trơ mắt nhìn đồng tộc chết thảm mà không có lấy
một chút ý tứ dốc sức liều mạng nào. Trên thực tế, nếu không tính tới mấy vị Đạo Tử Nam Hồng
' kia, chỉ dựa vào những tu sĩ
Bàn Sơn Tông hôm nay tới
: đầy, lại cộng thêm Diêm Sùng Chướng suất lĩnh, muốn triệt để tiêu diệt đám U Mãng này, cũng phải bỏ ra một cái giá
': không nhỏ, nhưng hiện giờ,
bọn chúng lại không làm gì
cả, hoàn toàn không phản kháng, tựa như đang chờ đợi viện thủ gì đó.
Chẳng lẽ đám Lưu Ly Thanh Phượng kia đang ở gần đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận