Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1023: Không Thể Quá Mức Nóng...

Chương 1023: Không Thể Quá Mức Nóng... Chương 1023: Không Thể Quá Mức Nóng...
Thiên kiêu như thế, thọ
: nguyên kéo dài, Nam Hồng
Thất Tử cũng không thể thật
: sự đặt hắn vào trong nguy hiểm, cho nên bọn họ cũng không cần vội vã trong chốc lát làm gì.
Cũng không biết phải trả giá
' bao nhiêu mới có thể khiến hắn gia nhập vào tông môn khác?
Ánh mắt tông chủ Bàn Sơn
tông vẫn bình tĩnh như
: thường, không biết hứa hẹn
: một khối Hợp Đạo Bảo Địa
trong tương lai có đủ hay
không?
_ Nếu thật sự có thể cởi bỏ
kho tàng bí mật bên trong Vô Danh Sơn thì lão tuyệt đối sẽ
': không keo kiệt, nhưng xem
phản ứng lúc trước của thanh
: niên kia, dường như quá trình lĩnh ngộ Thần Nhạc chân ý của đối phương cũng không quá thuận lợi...
Lại nói khó nghe một chút,
' thì phần lớn phản ứng của Thẩm Nghi trong suốt quá trình kia rất giống với loại tu sĩ cực kỳ ngu dốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị Vô Danh Sơn
bài xích ra ngoài. Nhưng
huyền diệu ở điểm, hắn có
- thể sử dụng tốc độ cực kỳ
khủng bố để tiêu hóa phản ứng không tốt này, hơn nữa
còn có thể chống lại lực bài
xích của Vô Danh Sơn. Hai thứ cộng lại, mới có kết quả nghe rợn cả người vừa nãy.
Nhưng sau khi đối phương rời khỏi Vô Danh Sơn, dưới khuôn mặt nhìn như bình
tĩnh kia, lại ẩn giấu hậu hoạn
to lớn khiến tông chủ Bàn
' Sơn cũng cảm thấy trái tim đập nhanh.
Đôi mắt Thẩm Nghi mỏi mệt giống như đã kháng cự ngọn
núi nọ cả vạn năm, đã đi trên _con đường vô tận, khiến ngay cả tỉnh thần cũng gần như
sụp đổ luôn rồi.
Đây vốn không phải là phản ứng sẽ có sau khi ngồi thiền trong vòng ba ngày ngắn
ngủi!
__ Nếu để cho người ta so sánh, thì tình huống này càng giống hắn đã vận dụng một loại thủ đoạn tà môn gây cạn
_ kiệt thân thể nào đó, thậm
chí còn trực tiếp vắt cạn tuổi
' thọ để đạt được một chút gia tăng trong nháy mắt kia.
Chỉ khác là thứ thanh niên mặc áo đen này tiêu hao
chính là thần hồn, về phần
_ hắn phải trả giá bằng cái gì,
: người bên ngoài lại không
thể biết được.
Nhưng không cần biết như
: thế nào, người ta cũng rất
khó tin tưởng hắn vẫn có thể phục chế hành động lần này
thêm một lần nữa.
__ "Phù." Thân là tông chủ một tông, lão nhân ấy cần đi cân nhắc rất nhiều chuyện, tuyệt đối không thể quá mức nóng
_ nảy vội vàng được.
Nhưng ... không cần biết quyết định ngày sau thế nào thì trước mắt cứ kết giao với vị tu sĩ trẻ tuổi này, sẽ luôn luôn đúng.
Chỉ là một thức Thần Nhạc
R x..c. * :
: Pháp mà thôi, người ta có
năng lực lấy ra rồi thì bất kể hắn vận dụng loại thủ đoạn
gì cũng được, nên tặng cho
Nam Hồng Thất Tử. Nếu việc đã xong, lại làm ra : mấy hành động chèn ép khiến người ta khó xử, chẳng : phải đã tự hạ thấp chính bản thân mình rồi? "Đồ nhi đã hiểu." Diêm Sùng : Chướng cúi đầu, nhìn theo bóng lưng sư phụ chậm rãi đi ' xa, sau đó từ từ tiêu tán. Đợi đối phương rời đi rồi, gã mới đứng thẳng lên, dùng sức vuốt vuốt mũi. Đối đãi như bình thường? Bây giờ tâm trạng của gã đâu có thể vững vàng được như trước để bình tĩnh đi đối đãi với Thẩm tiểu hữu? Chỉ vừa nhìn thấy khuôn mặt : trắng nõn của đối phương thôi là kiểu gì trong đầu gã : cũng sẽ trào dâng cảm giác, mấy vạn năm chịu khổ của mình vốn là lãng phí, là vô tích sự... Thậm chí còn có suy nghĩ đầu óc của mình quá mức ngu ngốc rồi. Dưới chân Vô Danh Sơn. Dương Vận Hằng nhìn Diêm _ sùng Chướng có phần thất : Vọng quay lại, hàng chân mày khẽ nhíu. Nhưng rất nhanh sau đó, lão đã đoán được điều gì, nhưng có phần e ngại bên cạnh vẫn còn mấy vị Nam Hồng Đạo Tử kia, cuối cùng chỉ có thể nói bóng nói gió: "Sao nhanh như vậy đã trở về _ rồi?"
"Không có gì." Diễm Sùng Chướng miễn cưỡng lắc đầu cười. Vất vả lắm mới có cơ hội
được nhìn thấy thức Sơn
' Pháp hoàn chỉnh thứ hai, lại phải mạnh mẽ kiềm chế tâm tư, đổi lại là ai cũng không thể chịu được.
"Ai." Dương Vận Hằng không
nhịn được mà khe khẽ thở
dài.
Ba người Ngụy Nguyên Châu trầm mặc dời ánh mắt đi, hoàn toàn coi như không nghe thấy. Tâm tư của mấy người Bàn Sơn Tông kia đã sắp viết hết lên mặt rồi, bọn họ đầu là nhân trung long : phượng, làm sao lại nhìn không ra? Nhưng lúc trước không ai : thèm để ý đến tâm tư nhỏ nhặt của Bàn Sơn Tông, thậm _ chí Bạch Vu còn có ý suy nghĩ, lo lắng để làm gì, biết đi đâu tìm được một thế lực chịu nhường lại một tòa Hợp Đạo Bảo Địa cùng với thân phận tông chủ cho Thẩm Nghi như Nam Hồng Thất Tử bọn họ? Nhưng bây giờ thì khác. Sau khi Thẩm tông chủ làm ra hành động kinh dị như thế, nếu Bàn Sơn Tông một mực cắn chặt không buông... thì
: nói không chừng bọn họ
cũng cam lòng cho thật!
Phải biết rằng, quy mô của Bàn Sơn Tông còn lớn hơn hai tông môn Thiên Kiếm Tông
trở lên cộng lại.
Ở chỗ này làm tông chủ, so với làm tông chủ của khối Nam Dương Bảo Địa sa sút kia, khác biệt quá lớn.
Xem thái độ của Diễm Sùng
Chướng, hăn là người này
: cũng không ngại nhường
khối Bảo Địa chủ tông này cho Thẩm Nghị, sau đó tự
mình đi làm Đạo Tử của một
khối Bảo Địa phân tông khác. vì vậy, ngay cả Tô Hồng Tụ, giờ phút này cũng sẽ không nhắc lại chuyện ấy nữa, tránh - để cả nhóm ra ngoài một chuyến, lại chắp tay nhường một vị tông chủ cho người ta. Nếu thực sự như vậy thì bọn ' họ còn mặt mũi nào mà trở về Nam Hồng nữa?
Hai phe ôm theo những tâm tư khác nhau, đồng thời lâm vào trầm mặc.
Thẩm Nghi lại giống như người bàng quan đứng bên
: ngoài, thản nhiên cầm Dưỡng Hồn bảo đan, đưa từng viên vào trong miệng.
"Ực." Dương Vận Hằng đứng bên cạnh nuốt một ngụm
': nước miếng, nhìn mà hãi
hùng khiếp vía: "Thẩm tiểu
: hữu chậm một chút... Đây là đan dược..."
"Ta biết." Thẩm Nghi rất lễ
: phép gật đầu.
Nói thật, kể cả khi hắn cô lậu quả văn đến mức nào thì ít nhất cũng từng tự tay luyện chế Thiên Hoàng đan rồi, coi như miễn cưỡng là một vị
đan sư đi, làm sao hắn có thể
' không biết thứ trong tay
mình là đan dược?
Dứt lời, hắn lại thuận tay ăn vào thêm bảy - tám viên đan hoàn khác. Khỏi phải nói, bên ngoài này
giàu có hơn Nam Dương rất
nhiều, bởi vì ở trong tông
: môn nhà mình rất khó trông thấy loại đồ tốt này.
Sau khi nhét mấy bình bảo đan vào bụng, thần hồn vừa rồi hãy còn uể oải không ' phấn chấn, giờ phút này lại
dần dần chuyển biến tốt lên.
Đương nhiên, thần hồn tốt
lên là một chuyện, còn quá trình liêu sống liều chết cứng _ rắn tu luyện suốt 370 ngàn : năm dưới áp lực nặng nề của Vô Danh Sơn lại là một chuyện khác. Quá trình này mang đến ảnh hưởng tra tấn tâm hồn cực kỳ to lớn hoàn toàn không dê tiêu trừ như vậy, cũng chỉ có
: thể dựa vào lực lượng ý chí chậm rãi đi tiêu hóa mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận