Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 761: Tâm Tính!

Chương 761: Tâm Tính! Chương 761: Tâm Tính!
"Vẫn còn người khác sao?" Trịnh Thiên và Nhan Văn : Thành đầu thoáng sửng sốt khi nghe được câu này. Nhưng ngay sau đó, đã thấy : một luồng lưu quang với hai màu tím trắng giao thoa nhẹ ' nhàng hạ xuống từ phía chân trời. Lưu quang tán đi, bóng người mặc áo đen xuất hiện. Thẩm Nghi chắp tay với mọi người: _ "Thật ngại quá, đã để mấy người đợi lâu rồi." Lúc trước đi tới Thanh Nguyệt tông chỉ cần một nén nhang - là đủ, vậy mà lần này hắn phải tốn ròng rã bốn canh giờ mới đến nơi.
"Không có, chúng ta cũng vừa
tới thôi, ta nên đi đón ngươi mới đúng." Liễu Thiến Vân lắc lắc đầu, nếu không phải muốn ổn định Trịnh Thiên,
': nàng đã sớm đi Nam Dương
tông rồi. Vị tỷ muội này của nàng ghét nhất là ỷ vào thân phận của bản thân mà chiếm lợi, nếu không phải vị phụ thân
trưởng lão kia của nàng quá
. mức bảo thủ, đoán chừng
: ngay cả nàng cũng sẽ bị Trịnh
Thiên khinh thường.
"Phản Hư tầng một?" Trịnh
Thiên nhíu mày, tuy tiểu ca
này cũng tuấn tú phi phàm, nhưng mang theo hai tên đệ
: tử đi ra ngoài như vậy, có
phải hơi bị mạo hiểm quá
: mức hay không, nàng còn phải che chở cho Nhan sư đệ nữa.
_ Lời còn chưa dứt, đã thấy sắc
mặt Nhan sư đệ lập tức trở
' nên quái dị hơn rất nhiều, gã đưa mắt nhìn nàng, lại đưa mắt nhìn Liễu Thiến Vân, cuối cùng mới một lần nữa chuyển ánh mắt nhìn về phía Thẩm
Nghi.
Nhan Văn Thành thực sự
không hiểu, vì sao bọn họ bày ra thế trận đầy đủ thế
này rồi còn gọi gã tới đây làm
gì? Nhìn thế nào cũng thấy
dư thừa mà? Một lát sau, gã hít sâu một
hơi, cúi người hành lễ nói:
"Văn Thành tham kiến Thẩm
: tông chủ." Lúc trước thua không minh bạch, nhưng cuối cùng đó
cũng chỉ là so đấu tiểu đạo
trên trận bàn mà thôi. Nếu có
. thể chân chính trông thấy đối phương ra tay, cũng có thể làm cho gã tâm phục khẩu phục.
Hai chữ "Tông chủ" vừa được
thốt ra, sắc mặt Trịnh Thiên
lập tức trở nên cổ quái.
Nhưng phối hợp với tu vi của người trẻ tuổi này, gần như
không cần suy nghĩ, nàng cũng có thể xác định được
thân phận của hắn rồi.
: "Nam Dương tông chủ?" Nàng trầm mặc nhìn về phía Liễu Thiến Vân đang có chút chột dạ bên cạnh, nụ cười thu
lại, chậm rãi nhìn về nơi khác.
Nàng vừa không muốn thật
sự hành lễ gọi đối phương một tiếng tông chủ vừa không muốn công khai trở mặt với người ta, vì vậy cứ dứt khoát quay đi, mắt không
thấy tâm không phiền.
"Đi thôi đi thôi." Liễu Thiến
Vân vội vàng tế ra bảo thuyền, trực tiếp lướt qua đề
tài này, rồi kéo tay áo Trịnh
Thiên, lôi nàng lên thuyền.
Đợi cho đến khi Thẩm Nghi và Nhan Văn Thành cũng bước
: lên bảo thuyền, lúc này, nàng
mới thúc giục khí tức, dẫn
: theo mọi người đột ngột biến
mất ở phía chân trời.
Thẩm Nghi không hiểu, rốt
' cuộc là thứ ác ý đột ngột của nữ nhân xa lạ kia đến từ đâu, nhưng hắn cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.
Giết yêu chính là giết yêu,
đừng làm mọi thứ trở nên
phức tạp như vậy. "Ta muốn hỏi Liễu chấp sự
một câu, chẳng lẽ đã có tin
: tức của phượng yêu tỉnh
huyết chưa?" Hắn đi đến bên cạnh Liễu Thiến Vân.
Lúc trước, Thẩm Nghỉ từng
: thu hoạch được một vài thứ từ Linh Vần Động, trước lúc rời đi, hắn đã nhờ Lý Huyền Khánh sắp xếp giùm mình rồi.
' Những thứ dư thừa, bao gồm
cả đoạn Thanh Dương Chỉ
' kia, hắn đều có thể lấy ra trao đổi một chút vật tu hành đang cần gấp. Nhưng nói gì thì nói, hắn
cũng phải biết tỉnh huyết của
phượng yêu trị giá bao nhiêu,
: mới có thể chuẩn bị sẵn tâm
lý trước được.
Sắc mặt Liễu Thiến Vân thoáng lộ vẻ khổ sở. Quả nhiên, sau khi nghe thấy - tỉnh huyết của phượng yêu, Trịnh Thiên đã dễ dàng gắn kết được manh mối đó với mục tiêu của nhiệm vụ lần này vào cùng một chỗ. Nàng ta khẽ liếc mắt nhìn Liễu Thiến Vân một cái, rồi lặng yên bỏ bàn tay đối phương đang nắm chặt tay áo bào của mình ra, và cứ tiếp tục nhìn chằm chằm về phía chân trời, một mực im lặng không lên tiếng. "Không nói đến chuyện kia vội." Liễu Thiến Vân liên tục - xua tay, nói với Thẩm Nghi: "Trong tông môn đã nhận được tin tức của yêu cầm hỏa
tính, chúng ta đi qua đó xem
trước, đến lúc ấy, nếu dùng
: được, cũng không cần phải đi tìm Thiên Kiếm Tông bên kia." "Đa tạ." Thẩm Nghi cảm nhận
: được bầu không khí quái dị
xung quanh mới lập tức gật
' đầu đồng ý rồi một lần nữa lui về khoang thuyền. Đợi cho đến khi bên cạnh không còn ai, lúc này Liễu
Thiến Vân mới truyền âm nói:
_ "Bà cô của ta ơi, ngươi đừng
: có giở tính nết xấu xa ấy ra
đây, đối phương chính là tông chủ Nam Dương tông, phụ
thân ta cũng thừa nhận nồi,
': huống chỉ chuyện chấp sự
chúng ta ra ngoài làm việc cũng là điều hợp tình hợp lý, ngươi cứ coi như hẳn không tồn tại, không phải là được _ rồi sao?" "Không tồn tại?" Trịnh Thiên trợn mắt, nhìn về phía nàng: _ "Vậy được, vừa hay ta cũng đang thiếu một phần tỉnh ' huyết của hỏa cầm, vậy lần này..." Liễu Thiến Vân hung hăng nhéo eo nàng ta một cái, sẵng giọng nói: "Ngươi cứ làm loạn đi!" "Hừ." Rốt cuộc Trịnh Thiên cũng kiềm chế được sự bất mãn trong lòng, dù sao bọn ': họ cũng đang làm việc, thân là người dẫn đầu, nàng cũng hiểu, hiện giờ không phải lúc
tính số.
Tính mạng của ba người này đều buộc lên trên người nàng. Nghĩ đến đây, nàng triệt hồi pháp quyết truyền
âm, quay đầu lại nói với
khoang thuyền: "Không cần
' biết hai người các ngươi là tông chủ hay là đệ tử, nếu đã nguyện ý theo ta ra ngoài, vậy thì phải tuân theo quy củ, nghe ta chỉ thị."
"Được rồi được rồi, Thẩm
: tông chủ cũng không phải kẻ
. mới ra đời..." Liễu Thiến Vân cười gật gật đầu với bên
trong khoang thuyền. Nhan Văn Thành cẩn thận
quan sát biểu cảm của Thẩm
Nghi. Đối với trận pháp sư,
: tâm tính cũng là một nhân tố cực kỳ quan trọng, phải kiềm chế được tính tình, gặp nguy cơ không sợ, tâm như giếng
cổ không gợn sóng, mới có
thể dùng phương thức vững
' vàng nhất, phác hoạ ra mỗi một đạo trận phù vào bất cứ thời điểm nào cần thiết.
Đối mặt với lời nói trực tiếp
chĩa mũi nhọn vào và gần
: như không hề che giấu của
Trịnh Thiên, Thẩm Nghi lại chỉ
yên tĩnh ngồi xếp bằng, ngay cả mí mắt cũng không thèm
nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận