Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 942: Không Thể Hiểu Nổi!

Chương 942: Không Thể Hiểu Nổi! Chương 942: Không Thể Hiểu Nổi!
"Lão Liễu! Làm thịt cá đi!" Trì : Dương cũng bật cười càn rỡ, nhưng rất nhanh, lão lại ngơ : ngác, quay đầu nhìn lại, đã thấy Yển Nguyệt Đại Đao trong tay Liễu Thế Khiêm tán loạn, biến thành từng tia _ sáng màu xanh, cả người lung la lung lay đi tới, sau đó ' cắm đầu, trực tiếp ngã xuống đất rồi. Rầm. Liễu Thế Khiêm vẫn một . mực trầm mặc theo thói : quen, đã khiến mọi người phán đoán sai lầm về thương thế trên người ông ấy. Hai tay Liễu Thế Khiêm nổi _
: đầy gân xanh, gương mặt vẫn
không chút cảm xúc, muốn
: chống người dậy, muốn nắm chặt luồng ánh sáng màu xanh trong tay, để một lần nữa ngưng tụ nó trở thành
' Yến Nguyệt đại đao, nhưng
ngay sau đó, ông ấy lại một
' lần nữa ngã xuống.
Một vệt u ám xen lẫn với tự trách xẹt qua trên gương mặt già nua kia.
Thẩm tông chủ đã sớm có
chuẩn bị lấy nhiều khi ít,
nhưng đến cuối cùng vấn đề lại xảy ra ở chỗ ông ấy. Nếu
chỉ dựa vào một mình Trì
Dương, có thể đánh không lại đám đại tướng ngư yêu dẫn
đầu yêu quân này.
"Ôi... Ha..." Con ngư yêu kia cũng đưa ánh mắt nhìn sang, cảm giác tuyệt vọng lúc trước đã bị quét sạch sành sanh,
': thậm chí nó còn theo bản
năng phát ra một tiếng cười
' tràn ngập vui sướng.
Ngay cả thân thể bị tấm thiết lệnh kia trấn áp cũng chậm rãi rung động. Khí tức
toàn thân nó lại tăng lên, mặc
- dù hai đầu gối đang không
: ngừng run rầy, nhưng vẫn
kiên định từng chút từng chút một đứng lên, tựa như
hai vai đang gánh lấy cả một
ngọn núi cao, cực kỳ gian nan tiến lên một bước về phía trước.
Oanh —— Đại điện bật ra
: một tiếng “rắc” có cảm giác nó đang muốn triệt để sụp đổ rồi.
_ "Con bà nó chứ." Đột nhiên
Trì Dương trưởng lão lại có
' chút luống cuống, cũng không phải ông ấy không còn thủ đoạn tấn công khác, nhưng những thủ đoạn khác tuyệt đối không thể đuổi kịp
tốc độ con ngư yêu kia tiếp
cận Liễu Thế Khiêm mà chém
giết nó trước.
Ông ấy chỉ có thể một lần nữa thúc giục đạo cầu vồng kia, nhanh chóng rót khí tức vào trong thiết lệnh, có ý đồ muốn tiếp tục trấn áp ngư
yêu.
__ Rắc rắc! Rắc rắc!
Dưới sự áp chế của thiết
lệnh, đột nhiên toàn thân
ngư yêu lại thấp đi mấy
trượng, đó là dấu hiệu cho
' thấy xương cốt bên trong đã vỡ nát rồi. Nhưng nó vốn là đại tướng Long Cung thân kinh bách chiến, làm sao không nhìn ra đây là cơ hội
duy nhất của mình?
Nó lập tức điều động toàn
bộ yêu lực, cố nén cảm giác đau đớn kịch liệt trên người,
để từng bước một đi về phía
: trước, mục tiêu của nó không
phải là Liễu Thế Khiêm, mà là lối ra ở sau lưng đối phương.
Về phần vị trưởng lão Thanh
: Nguyệt tông này chỉ đơn giản là thuận tay xử lý trước khi rời đi, dùng làm công trạng bù tội mà thôi.
"Hô..."
Trên thực tế, chênh lệch về thực lực giữa Trì Dương trưởng lão và con ngư yêu ấy cũng không lớn, gần như có
thể tính là cùng một trình độ, nhưng muốn bảo vệ một tu sĩ : đã thoát lực khác ở ngay
trước mặt nó, lại cần thực lực vượt xa đối phương.
_ Mãi cho tới lúc này, ông ấy mới hốt hoảng kêu ầm lên: "Thẩm tông chủ, còn bộ Linh
: Khôi nào khác hay không!
Mau cứu lão già này đi!"
Nhưng câu trả lời của Thẩm
Nghi lại khiến đáy lòng ông ấy trầm xuống. Bởi vì hắn vừa
: nhẹ giọng nói: "Không còn."
Vì sao hắn lại nói như vậy? Chỉ đơn giản là ở trước mặt những con yêu ma có tu vi tương đương với cường giả Bạch Ngọc Kinh đã mở ra hai
tòa thành lớn này, mấy bức
Trấn Thạch giống như Kha
: Thập Tam kia hoàn toàn
không có tác dụng gì cả.
"Không có là tốt... Không có
_ là tốt... Thẩm tông chủ...
Ngươi có biết hay không... Ngươi thật sự sắp hù chết : bản tướng rồi..." Con ngư yêu kia vừa khóc vừa cười, ngay cả giọng nói của nó cũng đứt quãng, run rẩy không ngừng. Tại thời khắc sinh tử như _ vậy, ngay cả với tâm tính của nó, cũng không khỏi để lộ ra một chút hài hước chân thực. Ai có thể ngờ được, một tu sĩ Phản Hư hậu kỳ lại có thể tùy thời móc ra hai bộ Linh Khôi khủng bố đủ để làm rung _ chuyển cả thế lực đỉnh cấp? "Nếu đã không còn... Vậy thì ta không khách khí nữa!" Khi miếng lệnh bài sắt kia sắp : sửa đập vụn xương sống của nó, rốt cuộc con ngư yêu ấy cũng đi tới trước người Liễu
:: Thế Khiêm, trên khuôn mặt
gần như vặn vẹo của nó lại có
: thêm một chút tham lam và hung ác.
Nó gập thân hình khổng lồ xuống, chăm chú quan sát Liễu Thế Khiêm đang nằm ' trên mặt đất rồi ngang nhiên
vung bàn tay rộng lớn ra, đập xuống! Nhưng không thể chạm đến thân thể Liễu Thế Khiêm, bởi vì chưởng phong chỉ có thể cuốn lên bộ y phục màu đen thâm thúy nọ. Thẩm Nghi đứng trước người vị trưởng lão bảo thủ kia, cũng vươn tay về phía ngư yêu, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, không có bất cứ dao động khí tức nào, chỉ
: thấy năm ngón tay với những
khớp xương rõ ràng hơi dựng
- thẳng lên.
Thay vì nói là động thủ, không bằng nói hắn đang
' nhắc nhở con ngư yêu kia
dừng bước sẽ đúng hơn.
Trì Dương ngạc nhiên tới mở to hai mắt nhìn qua, ông ấy
hoàn toàn không ngờ nổi,
- dưới tình huống không có
: Linh Khôi che chở, vậy mà
Thẩm Nghỉ vẫn có can đảm đứng ở trước người con ngư
yêu kia thêm một lần nữa?
Phải biết rằng lúc trước, ông ấy còn không dám để cho
: Thẩm tông chủ mang theo
lão Liễu rời đi. Chỉ đơn giản là
ở trước mặt một con yêu vật khủng bố như vậy, tu sĩ Phản Hư hậu kỳ của hắn quá mức yếu ớt, yếu ớt đến độ bất kỳ
': một cử động bé nhỏ không
đáng kể nào của đối phương
' cũng có thể khiến hắn bỏ mình.
Mà đâu chỉ một mình Trì
Dương, ngay cả Liễu Thế
Khiêm cũng rơi vào trạng thái
thất thần rồi.
Ngoại trừ không quá lý giải được nguyên nhân vì sao
Thẩm tông chủ phải liều mình
: tương trợ như vậy, thì còn
một nguyên nhân khác càng quan trọng hơn, chính là
: ngay khoảnh khắc bàn tay kia
dựng thẳng lên, con ngư yêu
nọ lại thật sự dừng bước.
Loại chuyện này rất khó để
giải thích cho người ta hiểu
được. Chỉ biết rằng vào thời
khắc ấy, dường như hai bóng
' người một lớn một nhỏ kia đã bị đông cứng ngay tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn của con ngư yêu đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghi.
Rồi trong chốc lát, thân thể
: khủng bố đến mức ngay cả
tấm lệnh bài sắt của Trì Dương trưởng lão cũng
không thể đè sập xuống
được, lại ầm vang một tiếng
quỳ rạp trên mặt đất rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận