Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 865: Có Thật Sự... Cần Thiết Hay K...

Chương 865: Có Thật Sự... Cần Thiết Hay K... Chương 865: Có Thật Sự... Cần Thiết Hay K...
"Phù." Nhiếp Quân nhắm mắt
- lại, chậm rãi buông lỏng
chuôi kiếm. Gã chỉ không
- thích tham dự những việc của thế tục chứ không có nghĩa là nhìn không hiểu thế cục.
' Một thế lực có quy mô khá
lớn, lại trung thành vô cùng
như vậy, tác dụng của bọn họ đối với Thẩm tông chủ ở thời điểm hiện tại ra sao, không cần nói cũng biết.
Nói thật là giờ phút này, ngay
cả Nhiếp Quân cũng bắt đầu
: hoài nghi có phải bản thân đã
làm sai điều gì hay không?
Hoặc là nói ra như thế, có
thật sự... cần thiết hay
không? Có phải gã nên giấu giếm
: chuyện này ở trong lòng? Và
đó mới là sự trợ giúp lớn nhất
- đối với Thẩm Nghỉ ở thời điểm hiện tại hay không? "Đứng lên đi." Thẩm Nghi vẫn
giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh
kia, sau đó cất bước đi lướt
' qua mọi người, đến ghế chủ vị ngồi xuống. Mấy tu sĩ Minh tông khác nhanh chóng đứng thẳng
người. Chung Quang Đức
cũng đứng dậy, lập tức quát
: bảo đám tỳ nữ lui ra, còn tự
mình pha trà mang tới cho Thẩm Nghỉ, cũng thuận tiện
ném về phía ghế chủ vị một nụ cười nịnh nọt.
Mà đúng vào lúc này, bầu
: không khí bên trong đại điện lại đột nhiên trở nên căng thẳng. Thẩm Nghi bình tĩnh nhìn về phía Chung Quang
' Đức, cũng không biết từ khi
nào trong lòng bàn tay đang
' đặt ngang trên bàn của hắn, đã có thêm một món bảo cụ trữ vật.
"Cái này." Vị thiếu trang chủ kia chậm rãi buông chén trà xuống, trên mặt xuất hiện vài : phần nghỉ hoặc: "Nhìn có chút quen mắt, đây không
phải là phần hiếu kính ta đã chuẩn bị cho tông chủ lúc trước hay sao... Không đúng, hình như nhỏ hơn một chút, hắc! Bọn chết tiệt này!"
Gã lập tức lộ vẻ căm phẫn,
: sau đó hướng ra ngoài cửa, quát lớn một tiếng: "Điều tra cho ta! Phần ta hiếu kính tông chủ mà các ngươi cũng
': dám nuốt hết, đúng là chán
sống rồi!"
Sắc mặt đám đệ tử ngoài cửa có phần quái dị, nhưng cũng lập tức lui về phía xa.
Mấy tu sĩ Minh tông yên lặng
_ chăm chú nhìn vào món bảo
Cụ trữ vật kia, rồi theo bản
năng lập tức di chuyển ánh mắt khỏi nơi ấy, sau đó
không hẹn mà cùng giấu bàn
tay ở sau lưng, lấy ra một miếng ngọc giản đưa tin. Nhóm chấp sự Nam Dương
: tông mang theo vẻ mặt có
phần bất đắc dĩ, nhẹ nhàng
liếc Nhiếp Quân một cái. Không ngờ Đào Nguyên sơn trang này dùng lễ đối đãi như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn
': không bằng mấy câu nói của
vị tiểu tu sĩ Phản Hư tầng một
' này. Nếu chuyện này bị xé ra thành lớn, thì mặt mũi của ai cũng không giữ được. Huống
chi còn là ở trước mặt Minh
_ tông?
Cũng may Đào Viên sơn trang cũng không để mọi người
chờ lâu. Rất nhanh, mấy đệ tử với sắc mặt trắng bệch đã bị
' áp giải vào, bọn họ dùng ánh
mắt âm độc nhìn thoáng qua
: Nhiếp Quân rồi lập tức sợ hãi quỳ xuống, hướng về Thẩm Nghị, liên tục dập đầu.
"Là ta bị ma quỷ ám ảnh, đã
thất lễ với tông chủ, là chúng
' ta đáng chết!" "Các ngươi đương nhiên là đáng chết!" Ngũ quan trên mặt Chung Quang Đức biến
thành dữ tợn, gã lập tức bước
chân đi tới, linh quang hội tụ
- trong lòng bàn tay. Đến đây,
rốt cục người này cũng toát ra vài phần khí thế của một vị
cường giả Phản Hư tầng tám.
Gã lập tức giơ chưởng vỗ tới mi tâm mấy đệ tử kia mà
': không có lấy một chút do dự
nào. Nhưng đúng vào lúc này,
: một tiếng lạch cạch rất nhỏ lại vang lên ngay giữa không trung.
: Chung Quang Đức vô thức
ngoái đầu nhìn lại, đã thấy
' Thẩm Nghi đang dùng ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn vào mình. Hắn vừa đặt xuống một cái túi trữ vật hơi lớn một chút ở bên cạnh món bảo cụ
trữ vật ban đầu kia.
_
Linh quang trong lòng bàn
tay Chung Quang Đức chậm
_ rãi tan đi. Vẻ dữ tợn trên mặt
cũng biến mất không thấy. Gã im lặng đối mặt với Thẩm
Nghi, một lúc lâu sau mới
phát ra một tiếng thở dài
: nhàn nhạt. Thân là thiếu trang chủ của Đào Nguyên sơn trang,
': những năm này chuyện
khách khứa lui tới, hay quà
' tặng tiễn đi, đều là gã đứng ra xử lý. Nhưng cho đến giờ phút này, gã vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc là vị tông chủ trẻ tuổi này đang muốn
cái gì.
Thể diện ư? Gã đã cho đủ. Thiên tài địa bảo ư? Chờ sau
khi chuyện này kết thúc, đối
phương cứ mở miệng là
được. Vì sao... Người này lại không chịu cho một cái bậc thang để hai bên đều dễ chịu chứ? Ai cũng không phải thứ ngu xuẩn, tới lúc này thì mọi người đều có thể đoán được _ đại khái là vì sao Nam Dương tông lại đến đây. Bởi vì khi ' Thẩm Nghỉ ném ra túi trữ vật thứ hai, ý tứ của hắn đã rõ ràng rồi. Hắn vốn không có ý định bỏ qua chuyện này, mà muốn công khai xử lý nó. "Thẩm tông chủ, đào hoa ở : chỗ chúng ta rất đẹp, không bằng ngài hãy ở lại thêm mấy ngày. Về chuyện đó, Quang Đức nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích công bằng."
: Chụùng Quang Đức lại hành lê,
nhưng khi gã ngẩng đầu lên,
- thứ xuất hiện đầu tiên vẫn là đôi mắt đen đầy bình tĩnh nọ. Từ sau khi ngồi xuống, Thẩm
Nghỉ vẫn không nói thêm một
câu nào. Hắn chỉ yên tĩnh
quan sát cảnh tượng bên trong đại điện, tựa như một vị khách đang ngồi tại khán đài, xem một vở xiếc khỉ buồn cười. Còn Chung Quang Đức
chính là con khỉ không ngừng
nhảy lên nhảy xuống dưới
- sân khấu kia. Nhưng nói gì
thì nói, con khi này cũng có tu vi Phản Hư tầng tám, mà Đào
Nguyên sơn trang đứng sau
: lưng gã vốn không phải một
thế lực nhỏ ai cũng dám trêu chọc tại mảnh đất Nam Hồng
này.
"Thẩm tông chủ, không bằng cứ nói thẳng ra đi?" Chung Quang Đức thu nụ cười và vẻ nịnh nọt trên mặt lại, dứt
': khoát khoanh tay đứng đó.
Trong chốc lát, bầu không khí bên trong đại điện đã trở nên căng thẳng hơn rất nhiều. Mặc dù đám người Nam
Dương tông bên kia vẫn cảm
thấy chuyện này không đáng,
: nhưng tất cả đều cùng nhau
tiến lên một bước, khí tức mênh mông trực tiếp bao
phủ nơi này trong nháy mắt.
Không tu luyện bất cứ loại bí thuật hợp kích gì, nhưng chỉ
: một hơi thở ngắn ngủi, bọn
họ đã mơ hồ đặt Chung
: Quang Đức vào hiểm địa, có chắp cánh cũng khó thoát. "Thẩm tông chủ... Đây là vì
_ Sao?" Thiên Kiếm Tông Tạ
Triều Ngọc cố gắng nặn ra
' một nụ cười, theo lý mà nói, ngay cả một vị trưởng lão ngoại môn cũng không có tư cách xen miệng vào ngay trước mặt tông chủ, nhưng
ngoại trừ tình huống có liên
- quan đến thể diện thì hiển
: nhiên là lão này hoàn toàn
không đối đãi với Thẩm Nghi như một vị tông chủ chân
chính.
Dù sao thì đại hội Thất Tử cũng chưa đến ngày tổ chức, : chuyện hắn lên làm tông chủ vẫn chưa được coi là sự đã rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận