Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 866: Ta Khuyên Ngươi Hãy Dừng ...

Chương 866: Ta Khuyên Ngươi Hãy Dừng ... Chương 866: Ta Khuyên Ngươi Hãy Dừng ...
Nhưng Thẩm Nghi chẳng
: những không nể mặt Minh
tông, hắn còn trực tiếp phớt
- lờ đối phương luôn. Chỉ thấy hắn chậm rãi đứng dậy, ném bảo cụ trữ vật hơi nhỏ lên người Chung Quang Đức,
_ lạnh lùng nói: "Đưa ta đi nhìn
trước, xem tiền mua mạng
' của các ngươi có thể mua được cái gì." Lời này vừa nói ra, sắc mặt nhóm tu sĩ Minh tông đều
thay đổi.
Chấp sự Thanh Nguyệt tông
và Vô Song tông đã vô thức cầm lấy miếng ngọc giản đưa
tin rồi.
Dưới quá trình miêu tả đơn giản của bọn họ, nếu bỏ đi
': không nói đến khái niệm gọi
là “tiền mua mạng”, thì
: chuyện Thẩm Nghi truy vấn trách phạt Đào Nguyễn sơn trang sẽ nhanh chóng được truyền ra trong Minh tông.
Cùng lúc đó, trong Nam Hồng
' Thất Tử, tần suất liên lạc giữa những tấm Đạo Bài bắt đầu gia tăng, trở nên càng ngày càng thường xuyên hơn.
"Hắn định ra tay với Đào
Nguyên sơn trang?"
"Ôi, có phải vị Thẩm tông chủ này của chúng ta đã quên
đám tu sĩ Đào Nguyên sơn
: trang bên kia là người ủng hộ
ai rồi?" Dưới tình huống bốn đại thế
lực Bạch Ngọc Kinh phụ
thuộc đầu không tỏ thái độ,
- thì một thế lực như Đào Nguyên sơn trang này cũng đủ để tính là một phụ tá đắc lực của Nam Dương tông rồi.
Hắn định tự chặt một tay
' ngay trước Thất Tử đại hội? Định chủ động bức bách bọn họ thoát khỏi phạm vi quản lý của Nam Dương tông?
Đây là chuyện mà người bình
thường có thể làm ra sao? Ngụy Nguyên Châu nghe hôi : âm truyền đến từ trong Đạo Bài, hàng chân mày hơi nhíu _ lại. Loại chuyện tông chủ trừng trị thế lực phụ thuộc này, người bên ngoài không tiện nhúng tay vào. Ngay cả gã, cũng tuyệt đối không thể ra mặt ở loại thời điểm này ' được. Nguyên nhân rất đơn giản, mượn tay Minh tông xử trí việc nhà của Nam Dương chính là một loại sỉ nhục đối với Thẩm Nghi. Bên kia, Liễu Thế Khiêm nhìn : khuê nữ nhà mình, chợt hỏi: "Ngươi có tâm sự gì sao?" "Không có không có." Liễu Thiến Vân lắc đầu liên tục, bàn tay đang giấu sau lưng
: gân như đã xé rách ống tay
áo. Nàng lén lút giao pháp chỉ
: cho Thẩm Nghị, là muốn đối phương có thứ bảo vệ tính mạng khi nguy nan chứ không phải để dùng trước
' mặt tất cả mọi người trong
Nam Hồng Thất Tử như vậy. Nàng luôn có cảm giác phụ thân nhà mình sắp xảy ra chuyện rồi...
Ngay tại thời điểm Nam Hồng
Thất Tử lại một lần nữa trở nên xôn xao ồn ào, thì bên
trong Đào Nguyên sơn trang,
ánh mắt Chung Quang Đức
đã lạnh đi. Gã nhìn chằm chằm vào bóng ' người mặc áo đen kia, im lặng một lúc lầu, sau đó khóe : môi chậm rãi nhếch lên nói:
"Xin lỗi, ta không hiểu ngài
đang nói gì."
Lấy thân phận thế lực phụ
thuộc nói ra những lời như
' vậy với tông chủ, khẳng định là đã bị gán cho cái tội phạm thượng, lật mặt rồi.
Trên mặt tu sĩ Minh tông vừa có thêm một nụ cười cổ quái, bọn họ thực sự muốn xem : xem, khi Đào Nguyên sơn trang không nhận vị tông chủ
này nữa thì Thẩm tông chủ này còn có biện pháp gì khác không. Muốn hùng hổ dọa người : cũng cần phải có thực lực chèo chống. Lúc trước, Nam Dương tông : cũng không phải dựa vào mồm mép mà có được một ' trăm tám mươi hai thế lực phụ thuộc này. Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm đi ra ngoài điện. Đám người Nam Dương tông tuy có chút khẩn trương nhưng vẫn bước nhanh theo. Thấy thế, Chung Quang Đức lại khoanh tay đứng trong đại
: điện, trong mặt có thêm vài
phần hung ác nham hiểm.
: Sau đó, gã cũng cất bước, chậm rãi bước ra khỏi đại điện.
_ Sợi dây bạc trên người mấy
đệ tử bị áp giải kia đồng loạt
. rơi xuống, tất cả cũng đứng lên.
Cùng thời điểm ấy, từng bóng người lần lượt hiện ra trong
cánh rừng hoa đào đầy núi,
cả ở chỗ cao lẫn dưới thung
- lũng, tất cả đều nhìn về phía
đám người Nam Dương tông kia. Chỉ trong chốc lát, cả tòa
đào nguyên thế ngoại giống
như nông trang này đã có sát khí lan tràn ra. Nhưng không một người nào
: làm ra động tác. Đạo lý rất
đơn giản, trình độ phức tạp
: của Đào Nguyên sơn trang cũng không phải một tu sĩ mới đến có thể thăm dò được rõ ràng.
Nhưng nhiều ánh mắt như
' vậy lại đầu không trông thấy vô số yêu hồn vừa từ bốn phương tám hướng gấp gáp bay trở về.
Theo quá trình Thẩm Nghi đi
vào sâu bên trong Đào sơn,
: ngay cả Nhiếp Quân cũng có chút kinh ngạc, bởi hình như đối phương còn quen thuộc Đào Nguyên sơn trang hơn so với những người đã từng tới
đây. Sắc mặt Chung Quang
Đức và chúng tu sĩ Minh tông
dần dần trở nên khó coi tới tột bậc, hiện lên vẻ không sao tin nổi. Bởi bọn họ chỉ biết trơ mắt nhìn Thẩm Nghi đi tới
: phía trước một vách núi bóng
loáng như gương. "Tự ngươi mở ra hay là ta mở ra?" Thẩm Nghi thoáng dừng bước, người đứng trên dòng suối trong veo, bộ y phục
màu đen nhẹ nhàng bay
bổng, đôi mắt một mực nhìn
chăm chăm vào vách núi kia. Ở thời điểm hiện tại, đám tu
sĩ của Đào Nguyên sơn trang
đã sớm chiếm cứ hết ngọn
núi cao xung quanh. Giờ phút này, trong lòng mấy
tu sĩ Minh tông đi theo tới
xem náo nhiệt, lại mơ hồ sinh
ra ý rút lui. Hiển nhiên là vị Thẩm tông chủ này có chuẩn bị mà đến, cũng không biết đối phương còn nắm giữ
được bao nhiều tin tức.
"Phù." Chung Quang Đức nhắm mắt lại, giữa mi tâm có một luồng hắc mang không ngừng phun ra nuốt vào. Gần như ngay lập tức, Đạo Cung
âm u cao tám tầng đã chiếm
_ cỨ bầu trời.
Không hổ là truyền nhân của thế lực lớn tiếng tăm lừng lẫy,
chỉ thấy từng tầng từng tầng Linh Cung tán ra uy áp nồng ' đậm, ngay cả tu sĩ Tiên Tông khi chứng kiến tình cảnh này : cũng phải tán thưởng mấy phần thiên tư của đối phương. ': Mặc dù người này không có cơ hội tiếp nhận vị trí trưởng ' lão giống đệ tử thân truyền như Lật Vũ, nhưng cũng có tư cách tiếp nhận trưởng lão tự mình thụ pháp. "Thẩm tông chủ, ta khuyên . ngươi hãy dừng ở đây đi." Gã : mở to mắt, cất lên giọng nói hùng hậu vang vọng đến tận chân trời: "Sau đó, suy nghĩ một chút về hoàn cảnh quẫn ' bách hiện giờ của Nam Dương tông, lại mở mắt nhìn xem thực lực hiện giờ của
': Đào Nguyên sơn trang, chớ
để bản thân bị hư danh làm
nhiễu loạn tâm thần, càng đừng để bản thân bị lời nói của tiểu nhân che đậy tai mắt. Đến nơi đây chấm dứt còn kịp."
"Chúng ta vốn nân là thế lực thân cận nhất của Nam Dương tông. Huống chỉ cái giá phải trả khi tiến thêm một bước về phía trước kia, ngươi
không chịu nổi đâu."

Bạn cần đăng nhập để bình luận