Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 713: Vậy Bắt Đầu Ăn Từ Ngươi Trư...

Chương 713: Vậy Bắt Đầu Ăn Từ Ngươi Trư... Chương 713: Vậy Bắt Đầu Ăn Từ Ngươi Trư...
mm
"
Lý Thanh Phong vô thức dùng
: hết khí lực toàn thân ném Nhiếp Quân xuống đất. Dưới cái nhìn kinh khủng như
_ vậy, ngay cả khi đang cách
một tầng trận pháp, khiến
' bản thân không cảm nhận được khí tức cường hãn của đối phương, thì trong cơ thể gã cũng sinh ra một loại cảm giác hít thở không thông.
Dù đã thu dung mạo của đối
: phương vào trong đáy mắt,
dù Lý Thanh Phong hoàn toàn không gọi ra được tên
của thiếu niên này, nhưng
- loại cảm giác nguy cơ kinh
khủng đến mức dường như một giây sau bản thân sẽ ' hoàn toàn ngã xuống lại nặng nề va chạm vào lồng ngực của gã. Phải làm một điều gì đó, nhất định phải làm một điều gì đó! : Tuyệt đối không thể bó tay chờ chết được. Ý niệm tới đây, đột nhiên Lý Thanh Phong há miệng gào lên: "Thẩm tiền bối, cứu mạng!" Nói thật, gã cũng không biết - tại sao mình lại gào lên như vậy, bởi ngay cả Nhiếp sư huynh và đại sư tỷ cũng không phải là đối thủ của kẻ địch kia thì có lẽ Thẩm Nghi cũng không làm được gì gã, nhưng theo bản năng, gã : nhất định phải bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng này. Nghe Lý Thanh Phong gào - thét, Linh Hoàng thoáng sửng sốt một chút, nhưng ' ngay sau đó, nụ cười trên khóe miệng lại nhiều hơn mấy phần đùa cợt. Một miếng lương thực đang cầu cứu một miếng lương thực khác ngon hơn. Trong phút chốc, Linh Hoàng lại lần nữa ấn chưởng xuống, chỉ thấy một thanh đoản kiếm : từ bên hông gã bay ra. Đoản kiếm này nhìn như nhỏ bé, lại mang theo xu thế ngập trời, - vô tình đâm thẳng xuống phía dưới! Rắc! Rắc! Rắc! Rắc! Trong nháy mắt khi mũi kiếm ' chạm tới đại trận, tầng thanh quang lập tức vỡ tan, ngay cả ' một nhịp hô hấp cũng không kiên trì được! Cửu Long Cửu Phượng phát ra tiếng gào thét chói tai, nhanh chóng hóa thành từng điểm sáng tiêu tán trong không trung. Thanh đoản kiếm kia lại tiếp tục rơi xuống. Vào khoảnh khắc này, tòa đại điện cao ngất của Võ Miếu
_ trực tiếp nứt vỡ, để lộ ra
mười ba bộ Kim Thân Pháp
: Tướng đang ngồi ngay ngắn bên trong. OanhI
Đoản kiếm rơi thẳng xuống
' giữa không trung, một bộ Kim Thần cao ba trượng hơi thấp hơn một chút đã vỡ tung ra, một lần nữa biến thành hương hỏa nguyện lực tung
bay đầy trời.
Lão tổ Võ Miếu gãi gãi bàn
chân, dùng ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm lên bầu trời.
Ánh mắt của lão càng thêm
- tỉnh táo, biểu cảm sỉ ngốc
ngày xưa chậm rãi rút đi, chỉ vì vừa dự cảm được khí tức
mới rơi xuống.
- Chút tỉnh táo ngắn ngủi này lại đại diện cho sự tra tấn vô hạn.
- Hai tròng mắt của lão tổ bị
nỗi sợ hãi nồng đậm kia
' chiếm cứ, dưới sự áp bách của thanh đoản kiếm ấy, lão dùng hết lực lượng toàn thân cũng chỉ có thể run rẩy vươn một bàn tay ra.
Lão dùng đầu ngón tay vừa
: mới móc qua kẽ ngón chân,
để chạm vào mũi kiếm, dường như muốn ngăn cản
đối phương một phen.
Kengl Dưới cảnh tượng kinh người
: khiến cho hết thảy mọi thứ
vừa thoáng trôi chậm đi mấy
lần này, đột nhiên lại có âm thanh kim loại va chạm thanh thúy vang lên.
Thanh âm to lớn kia, gần như
đã khiến tất cả mọi người
' tạm thời mất đi thính giác. Và ngọn nguồn phát ra tiếng va chạm ấy lại chính là thứ vừa từ trong Giáp Viện bay ra. Đó là một cái lò đan nhỏ màu tím
vàng, nó không ngừng quay
cuồng trên không trung,
: mang theo khói đen vừa mới
nổ lò, sau đó hung hăng đâm
thẳng vào thanh đoản kiếm. Trên lò đan xuất hiện một vết rạn tinh mịn, nhưng thanh đoản kiếm bị nó đập trúng lại : âm ầm rung mạnh, trực tiếp nổ thành mảnh vỡ đầy trời, dù một hơi thở trước đó, thanh đoản kiếm này hãy còn : mang theo khí tức ngập trời, tưởng như không gì có thể ' ngăn cản được. Đông đông đông. Lò luyện đan rơi xuống đất, lại lăn vài vòng, trực tiếp hấp . dân tầm mắt của mọi người. Linh Hoàng trầm mặc nhìn thanh đoản kiếm vừa nổ tung kia, lại lập tức đưa mắt nhìn : về phía bóng người đang đứng bên cạnh lò đan. Chỉ - thấy một thanh niên mặc áo bào đen vừa chậm rãi xoay người nhặt cái lò luyện đan dưới chần lên. Thật hiển nhiên, cái lò luyện ' đan ấy chính là một trong những trân bảo còn sót lại của Nam Dương tông. Nhưng dù sao nó cũng chỉ là một món đồ chơi dùng để luyện đan, ngay cả khi có rắn chắc _ hơn nữa, nếu mang ra đấu : pháp vần quá là miên cưỡng. Sở dĩ nó có thể đụng nát đoản kiếm, thì ngoại trừ bản thân cái lò luyện đan ấy ra, nguyên nhân lớn hơn vẫn là bản thân thanh niên nọ. "Ngươi chính là tên trộm bảo
vật kia?” Linh Hoàng cười
nhạo một tiếng, lại đưa tay
: gọi về một thanh kiếm khác lúc trước từng chém xuống Linh Hầề.
' Không thể không nói, một
màn vừa rồi đã khiến gã hiểu
. rõ được vì sao lão cẩu lại dứt khoát thả mình ra. Bởi vì ở trong Nam Dương tông này, ngoại trừ lão cẩu, cũng chỉ có gã mới đủ khả năng giết chết
tên tiểu tặc này.
Bỗng nhiên Linh Hoàng chĩa
mũi kiếm về phía Thẩm Nghị, nghiêng đầu nói: "Vậy bắt
đầu ăn từ ngươi trước." "HítU" Lý Thanh Phong chậm
rãi hạ xuống, muốn dân sư
huynh đi đến bên cạnh Thẩm
Nghi, nhưng vừa nghiêng mắt nhìn, lại không thấy Nhiếp Quân mới bị mình ném xuống đất đâu, chẳng biết đối
' phương đã biến mất tại chỗ
từ khi nào rồi, ngược lại là đại
sư tỷ đang ôm lẫy vết thương, chạy về phía Thẩm Nghi. "Người đâu?" Bỗng nhiên
trong lòng Lý Thanh Phong
_ vô cùng hoảng hốt.
Lấy hiểu biết của gã đối với Nhiếp sư huynh, thì dù đối
phương chỉ còn lại một hơi thở, cũng tuyệt đối sẽ xông lên đánh đến kiệt lực mà chết cùng lão yêu giả bộ nai tơ : này. Mọi người ở đây đầu không cảm nhận được tình huống : mới phát sinh trên không trung. Nếu cảm nhận được, ' bọn họ sẽ thấy Nhiếp Quân đang nằm trên một đóa tường vân, miễn cưỡng mở mí mắt ra, cất lên âm thanh nhỏ như muỗi kêu lại mang theo hàn ý dày đặc: "Thả ta ra.” "Buông ra để ngươi đi chịu chết sao?" Diệp Văn Huyên khoanh tay đứng đó, trong lòng bàn tay xuất hiện một dòng nước ấm bao phủ lấy người Nhiếp Quân: "Ngươi
: cũng biết, ta không thể ra
tay. Tuyệt đối không thể vì
: lựa chọn của các ngươi mà khiến cho sự nỗ lực nhiều năm của vi sư thất bại trong gang tấc. Chuyện này thật vô
ý,"
"Nó chính là Xích Nhãn Huyền Phượng, vốn không phải là yêu ma nên có trong Nam Dương tông."
Nghe vậy, Nhiếp Quân lại
dùng sức vùng vậy một chút,
: nhưng hoàn toàn không thể
thoát khỏi sự trói buộc của dòng nước ấm kia: "Ta chỉ
bảo ngài thả ta ra... Còn nữa,
: nếu nó đã mạnh mẽ như vậy,
ngài không lo lắng nó ăn uống no đủ, sẽ hủy đi giấc : mộng Tông chủ của ngài sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận