Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1010: Thái Độ Bất Ngời

Chương 1010: Thái Độ Bất Ngời Chương 1010: Thái Độ Bất Ngời
Loại người có đủ thời gian để
đi học cái gì cũng được như
hắn, đúng là trong tông môn
: không tìm ra nổi mấy vị.
Tồn tại tương tự như vậy ở thế hệ trước, hẳn là Huyền
' Khánh tiền bối.
Chỉ có thể nói là Nam Dương tông đã xuất hiện một tên yêu nghiệt rồi!
Nghĩ đến đây, Bạch Vu lại
nhìn về phía Ngụy Nguyên
Châu, cái miệng khẽ chậc
: chậc, đoán chừng Nguyên
Châu đạo huynh lại mất mát thêm một lần rồi, vất vả lắm
mới tìm được một cơ hội, lại
bị một câu nói của người ta chặn đứng, có một thân thực lực lại không chỗ phát huy,
mà so sánh với tồn tại như
Thẩm tông chủ...
Nhưng thật hiển nhiên, Ngụy Nguyên Châu vốn không phải loại người như
' Bạch Vu đang nghĩ.
Sau khi động thủ, toàn bộ tâm tư của gã đều đặt lên người Thẩm Nghi, chuyện liên quan đến tông chủ không cho phép gã bất cẩn.
Trong lúc kinh ngạc với thủ
đoạn tôi thể mạnh mẽ của
: Thấm Nghỉ, gã lại nhanh
chóng thu liễm tâm thần, nhìn về phía toà đại điện đối
diện.
Giờ phút này, bên trong chủ điện của Bàn Sơn Tông, đã có : mấy luồng khí tức vượt xa những đệ tử thân truyền này : bắt đầu rục rịch. Quả nhiên, chỉ trong vòng hai - ba nhịp hô hấp sau, : từng bóng người đã lướt ra khỏi đại điện, vượt ngang ' qua hư không bay đến, tất cả đầu dừng lại ngay phía chân trời. Đếm sơ qua một phen, có cả thảy là mười sáu vị tu sĩ, ' khuôn mặt trẻ có già có, bao : gồm cả nhóm trưởng lão và đệ tử thân truyền, đầu có cảnh giới Bạch Ngọc Kinh! __ Phải biết rằng, trừ phi gặp được đại sự gì, nếu không tất cả cường giả của một tông
: môn tuyệt đối không thể vừa
vặn tụ tập cùng một chỗ ở
trong tông được. Nói cách khác, thực lực của Bàn Sơn Tông hiện giờ rất có thể đã vượt xa những gì Ngụy
' Nguyên Châu từng phán
đoán lúc trước, gã nói thực
lực của bọn họ chỉ tương đương với hai tông trong Nam Hồng Thất Tử hợp nhất, nhưng có lẽ còn cao hơn một chút.
Vừa mới lộ diện, đám người
. này đã thể hiện ra phong
phạm của một đại tông chân
chính rồi.
__ Giờ phút này, dưới sự suất
lĩnh của một vị trưởng lão cao tuổi nhất, bọn họ cùng nhau nhìn xuống phía dưới, ánh mắt đều rơi thẳng lên người : Thẩm Nghi. "Xuỳ." Đột nhiên Ngụy Nguyên Châu bật cười một cách khó hiểu. Gã vốn cho rằng bên trong đại điện đang ' có một vài vị trưởng lão hoặc là đệ tử thân truyền trấn thủ, nhưng tuyệt đối không ngờ lại có nhiều như vậy. Mà dưới tình huống có nhiều cao thủ như vậy tọa - trấn, không ngờ Bàn Sơn Tông vẫn không chịu đứng ra thương nghị với đám người mình về chuyện chống cự : Long Cung. So với tình huống hữu tâm vô lực, hiển nhiên là loại thái độ cố ý coi thường : này càng khiến người ta khó tiếp nhận hơn.
Đương nhiên, dù hiện tại đối phương đã bày ra trận thế này rồi, mấy vị Đạo Tử kia vẫn
' không để lộ ra biểu cảm gì khác lạ. Dù sao... Nam Hồng ' Thất Tử sẽ không bị tách ra. Nên nếu bàn về bối cảnh, một Bàn Sơn Tông nhỏ nhoi vốn không đủ nhìn. Nhưng tình huống hiện giờ lại khiến Ngụy Nguyên Châu : có chút nghi hoặc... bởi vì thời điểm đám cường giả Bạch Ngọc Kinh nối đuôi nhau này rời khỏi đại điện, trên mặt ': bọn họ còn giữ nguyên vẻ phẫn nộ rõ ràng. Nhưng ngay sau đó, khi treo
- lơ lửng trên không trung, chỉ
trong vòng mấy hơi thở, cơn
giận trên mặt bọn họ lại dần dần biến mất đi, giống như vừa nhìn thấy lương tài mỹ ngọc gì đó, thậm chí dưới đáy
'_ mắt còn hiện ra một tia vui
mừng khó hiểu.
"Đại trưởng lão Bàn Sơn Tông Dương Vận Hằng, bái kiến chư vị Nam Hồng đạo hữu." Lão giả cầm đầu nhìn
qua tuổi tác khá lớn, nhưng
_ tỉnh thần quắc thước, dù
: ngoài miệng lão gọi mấy vị
đạo hữu nhưng ánh mắt lại chưa bao giờ rời khỏi người
Thẩm Nghi. Ngay lúc lão lên tiếng, cả Tô : Hồng Tụ cũng không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
Lão nhân này mang đến cho nàng một loại cảm giác khá là nguy hiểm, chí ít là thời điểm
ở bên trong Nam Hồng, nàng
còn chưa bao giờ cảm nhận
' được thứ khí tức cùng loại ở trên người tu sĩ Bạch Ngọc Kinh. Có vẻ như đối phương đã mở ra được ba thành, phẩm chất Đạo Binh cũng
không tệ, lại thêm Linh Khu
pháp mạnh mẽ?
Tô Hồng Tụ nhanh chóng thu lại tâm thần, nhẹ nhàng
cất bước, lặng yên đi đến phía sau Thẩm Nghi rồi dừng lại. __ "Đừng quá khẩn trương." Dương Vận Hằng cố gắng nặn ra một nụ cười, lại liếc nhìn hai bóng người sắp chết dưới chân Thẩm Nghi kia, mới lên tiếng nói: "Tiểu hữu, ' bọn họ tài nghệ không bằng người, Bàn Sơn Tông nhận thua, ngươi hãy ở lại nơi này thêm mấy ngày đi, chúng ta nhất định sẽ bồi thường đầy đủ cho ngươi. Còn hiện tại... _ ngươi có thể trả bọn họ lại cho lão phu hay không?” Bồi thường? Nghe thấy hai chữ này, Thẩm Nghi cũng khẽ nhíu mày.
Thật ra ngay từ đầu hắn đã
: không muốn hạ sát thủ, nhưng hiện giờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn sao?
__ Còn nhớ lúc mới đến, hình
như Ngụy Nguyên Châu đã
_ giới thiệu qua, tông môn này vẫn một mực vơ vét đủ các loại thiên tài địa bảo... Không biết trong bảo khố của bọn họ có món đồ thích hợp với
Thần Hoàng Bất Hủ Kiếm Thể
của hắn hay không.
"Tuỳ tiện." Thẩm Nghi nhẹ nhàng gật đầu. Bộ dạng
thắng lợi này của hắn vốn
' không kiêu ngạo, chỉ ẩn chứa
khí độ ung dung mà thôi, nên khi rơi vào trong mắt đám : người Bàn Sơn Tông, lại khiến cho bọn họ theo bản năng : mà khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái. "Vậy thì đa tạ tiểu hữu." ' Dương Vận Hằng chắp tay, tùy ý đưa hai đệ tử thân ' truyền kia tiến vào bên trong đại điện. Thẩm Nghỉ không cố ý hạ sát thủ, nhưng bản thân hắn vốn có tính cách cẩn thận vô _ cùng, sư tử vồ thỏ, cũng _ : dùng hết sức. Ba người Đồ Vệ Quang động thủ lúc trước, mặc dù bảo vệ được tính mạng, nhưng đổi lại là thế lực bên ngoài, hẳn là thương tế này cũng tương đương với bị phế bỏ luôn rồi.
Nhưng sau khi bọn họ bị
: đưa vào đại điện, đám tu sĩ Bạch Ngọc Kinh của Bàn Sơn Tông cũng không có vẻ quá mức lo lắng.
Dù sao thì tu sĩ tu tập Linh
' Khu pháp ngày thường cũng chẳng tránh được chuyện ẩu đả cận thân, thậm chí những người này luận bàn cũng càng dễ bị thương hơn so với
những Tiên Tông khác, nếu
. không có chút thủ đoạn điều
: dưỡng nào đó, đoán chừng
toàn bộ đệ tử tông môn đã sớm mười không còn nổi một
từ lâu rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện này thì thực lực Tôi
: Thể vừa được Thẩm Nghi
biểu hiện ra ngoài cũng là
: một trong những nguyên nhân quan trọng khiến bọn họ có thể bình tĩnh hòa nhã như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận