Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 856: Thế Thì Sao?

Chương 856: Thế Thì Sao? Chương 856: Thế Thì Sao?
Trong chốc lát, nó đã nhắm
' hai mắt lại, chủ động để cho
ánh mắt của mình rơi vào
: một vùng đen kịt, lại che đậy đi đôi tai, khiến cho tâm tư của bản thân nhanh chóng thu lại. Toàn bộ những gì nó
: thả ra bên ngoài chính là cảm
giác đối với khí tức. Những
' kinh nghiệm tích góp qua nhiều năm giết chóc của nó, trực tiếp được phát huy đến cực hạn vào đúng thời điểm này.
Lạch cạch.
Nó hơi cúi đầu, ý tứ châm chọc càng sâu, còn để lộ ra
hàm răng trắng ởn. Bàn tay
- trắng nõn với những khớp
Xương rõ ràng hung hãn đánh tới, khi còn cách gương
: mặt của Đạo Hải tướng quân
chưa tới ba tấc, chưởng
: phong đã đánh vỡ chiếc mũ giáp màu bạc của gã, khiến cho sợi tóc trên đầu gã tung bay.
Đột nhiên Đạo Hải tướng
' quân đưa bàn tay ra, đặt lên cổ tay đang đánh tới, tựa như hất thảy chỉ là một sự trùng hợp.
"Ngươi... quá chậm." Trong
. nháy mắt khi nó mở miệng,
: thân hình mặc áo đen chung
quanh đầu biến mất không
còn thấy gì nữa. Ngụy Nguyên Châu quan sát
: phía dưới, nụ cười nơi khóe
môi lâp tức biến mất không
còn, trên khuôn mặt khí độ phi phàm lại có thêm một chút lạnh lão, mi tâm lấp lánh lưu quang, trong lòng thầm
_ nhủ, tông chủ của Nam Hồng
Thất Tử không thể chịu nhục
' ở bên ngoài. Nhưng đúng vào lúc này, gã lại nhẹ nhàng nhướng mày, lưu quang ở mi tâm chậm rãi
tán đi.
Ngay dưới ánh mắt thấp
thỏm của tất cả đám tu sĩ, thanh niên mặc áo đen kia
vẫn đứng lơ lửng trên không
trung, mặc dù bị địch nhần nắm lấy cổ tay, nhưng vẻ mặt
: của hắn lại không có lấy một
chút biến hóa nào. Đôi mắt
: màu tím vàng kia vẫn đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào Đạo Hải tướng quân trước mặt, rồi nhẹ giọng nói: "Thế
: thì sao?"
Đúng vào lúc này, bỗng nhiên toàn thân Đạo Hải tướng quân lại căng cứng. Cả cánh tay phải của nó đang không ngừng run rẩy, trên mu bàn
tay nổi đầy gân xanh. Nó đột
ngột mở to hai mắt, trợn lên
: trừng trừng, dùng ánh mặt
bao hàm ý tứ kinh hãi đến khó có thể tin nổi, cứ một
mực nhìn chằm chằm vào
- phần cổ tay đang bị mình
nắm lẫy kia. Chỉ thấy trên vai phải của đối
phương vừa có thêm một bộ
giáp trụ màu xám trắng
: không trọn vẹn, nhưng không hiểu sao ngay khi thứ đồ tàn khuyết kia xuất hiện, nó lại mang đến cho người ta
' một loại cảm giác tuyệt vọng
và bi thương. Bỗng nhiên nó cắn lưỡi, dùng cơn đau nhức kịch liệt ấy để làm cho bản thân tỉnh táo lại, rồi liêu mạng muốn dời ánh
mắt khỏi bộ giáp tàn khuyết
_ kia, đồng thời cũng lẫy tỉnh
: huyết gia trì lên yêu thể,
muốn khống chế cổ tay của
đối phương. “Ba.” Thẩm Nghỉ tùy ý rút tay
ra, rồi trở tay dứt khoát tát
lên mặt của Đạo Hải tướng
: quân một cái. Động tác nhìn như hời hợt, nhưng khí tức kinh khủng
_ phát ra lại khiến tất cả nhóm
tu sĩ đang ở xung quanh đó
. trực tiếp mất đi khống chế mà bay thẳng ra ngoài. OanhI
Ngũ quan trên mặt Đạo Hải
tướng quân bị xé rách, thân
: hình bắn về phía đại dương
mênh mông, rồi mất đi khả năng khống chế mà nện
thẳng xuống lòng biển bao la
sâu thẳm nọ. Cú ngã này làm dấy lên một cơn sóng lớn cao cả trăm trượng, gần như đã nối liên thiên với nhau địa! Thẩm Nghi đưa tay tới khẽ xoa xoa phần cổ tay vừa bị đối phương nắm lẫy rồi yên tĩnh hướng ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt biển đang cuộn trào mãnh liệt phía xa. Sau đó, hắn lại một lần nữa biến mất tại chỗ. Biển lửa đầy trời hóa thành cự chưởng ầm ầm rơi xuống mặt biển, một cái khe thật sâu vừa đột ngột xuất hiện giữa đại dương mênh mông! Bàn tay bằng lửa khổng lồ ấy
:: chụp thăng xuống nước, chỉ
thấy một bóng người nhìn
: không rõ nét đang điền cuồng nhảy lên, mãi cho đến khi không thể tránh né được nữa, chờ đến cuối cùng khi
_ lao ra khỏi mặt nước, chỉ có
thể lộ ra thân hình trơn nhẫn
' trắng tỉnh của mình. Hai người một đuổi một chạy, rượt thẳng lên trời.
Tồn tại bị bàn tay lửa khổng
_ lồ kia đuổi giết, rõ ràng là
: một con thủy mãng xấu xí.
Nó quay đầu hướng ánh mắt tràn đầy căm tức nhìn biển
lửa đang đánh tới, cái đuôi
tròn lớn như cột chống trời mang theo yêu khí kình thiên,
hung hăng bổ xuống.
: Cái đuôi rắn đánh xuyên qua ngọn lửa, đập vào đại dương mênh mông, chỉ trong chốc lát, nước biển đã bị quấy đến
long trời lở đất.
Nhóm tu sĩ vây xem xung quanh vốn đã bị Thẩm Nghỉ dùng một chưởng đánh bay ngược về nơi cực xa, nhưng sau khi cái đuôi lớn này rơi
xuống, người có tu vi hơi
thấp lại lập tức cảm nhận
: được khí tức hôn loạn trong
người, sắc mặt đại biến.
Đúng là dưới cái đuôi này, đã
có quá nhiều thế lực từng bị
tiêu diệt và vô số tu sĩ từng ăn phải quả đắng lớn lao. Đôi đồng tử dựng thẳng của : Đạo Hải tướng quân đang chăm chú nhìn vào biển lửa tán loạn trước mắt, cố gắng thông qua đó tìm kiếm được - tung tích của Thẩm Nghi. Đồng thời, nó vừa một lần nữa hóa thành hình người, đầu ngón tay thoáng run rẩầy. Thật ra nó đã mơ hồ đoán được thực lực của người này rồi, suy cho cùng, đối phương : cũng từng chém giết tất cả nhóm binh tướng tỉnh nhuệ của Long Ngư điện, trong đó còn bao gồm cả nghĩa phụ. Nhưng lúc trước khi chứng kiến Thẩm Nghỉ có thể nhẹ
: nhõm tránh thoát bàn tay của
nó, Đạo Hải tướng quân vẫn
: cảm thấy kinh hãi vô cùng. Rõ ràng nó đã dùng toàn lực, nhưng vẫn có chênh lệch tương đối lớn với đối phương.
Lực lượng thân thể của đối
phương khủng bố như thế, thậm chí có thể dùng một chưởng cũng có thể đánh nó biến ra nguyên hình...
Đạo Hải tướng quân không
. suy nghĩ thêm nữa, chỉ
: chuyên tâm vận hết thị lực,
cố gắng tìm kiếm bóng người đang ẩn nấp trong biển lửa
kia. Nhưng đúng vào lúc này,
' bỗng nhiên nó lại có cảm giác
phần lưng hơi lạnh. Đạo Hải tướng quân không : quay đầu lại, mà trực tiếp sử dụng nắm tay lại, giống như : một con rồng hút nước mang đến một cơn sóng lớn ngập trời, sau đó trực tiếp biến cơn sóng kia thành một thanh : trường mâu trong suốt, hung hãn đâm về phía sau. Lại là một sát chiêu uy danh hiển hách! Lạch cạch. Quả nhiên... không nằm : ngoài dự đoán của Đạo Hải tướng quân, trong nháy mắt khi nó xoay người đầm ra, đã trông thấy đôi mắt màu tử kim kia. Cũng chẳng biết từ
' lúc nào thanh niên mặc áo
đen ấy đã đứng ngay sau
lưng nó, năm ngón tay thon dài kia cũng lặng lẽ chụp lên cổ tay của nó.
Rõ ràng thanh thủy mâu được
cô đọng này từ sóng lớn này
có thể khai sơn tích hải, nhưng đối diện với người kia, lại không thể nào tiến thêm được một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận