Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 886: Đại Thành!

Chương 886: Đại Thành! Chương 886: Đại Thành!
[Năm đầu tiên, dưới sự trợ giúp của Ngọc Châu Độc Long, ngươi bắt đầu thôi diễn : một bước cuối cùng của Thiên Diễn Tứ Cửu ]
Gần như ngay khi dòng nhắc nhở này nhảy lên, cảm giác buồn nôn mãnh liệt kia đã : truyền đến trên người Thẩm
Nghi. Hắn dùng sức bóp chặt
yết hầu, gân xanh nổi lên,
trong đôi mắt lại xuất hiện một màn đêm vô biên vô tận, một loại cảm giác mênh . mông đến mức làm cho thân trí vỡ nát.
Cảm ngộ huyền diệu bắt đầu
tràn vào trong đầu. [ Năm thứ bảy mươi ba ngàn, dường như Kha Thập : Tam đã gặp qua không ít linh pháp, nó thoáng suy luận : một chút, đã dẫn theo ngươi chân chính bước vào cánh cửa của Thiên Diễn Tứ Cửu, nhưng khi đối mặt với rất nhiều cảm ngộ đột nhiên xuất hiện kia, nó cũng rơi vào mê mang. Từ đại thành đến viên mãn, một bước này, khó như lên trời ] [ Năm thứ chín mươi bảy ngàn, vẻ mặt Kha Thập Tam _ dân dần rơi vào ngây dại, mà : ngươi đã gần như biển thành người điên... ] Thẩm Nghi lộ vẻ mặt dữ tợn, căn mạnh đầu lưỡi, nhổ ra một ngụm máu. Sắc mặt trắng bệch, hô hấp hỗn loạn.
:: Dù chưa thành công phá
cảnh, nhưng trình độ lý giải
: của hắn đối với Thiên Diễn Tứ Cửu lại bước lên một tầng cao mới rồi, hắn ngừng rót thọ nguyên vào, lại thả Kha
: Thập Tam ra.
Nhìn Kha Thập Tam ngơ ngơ ngác ngác, Thẩm Nghi thoáng điều chỉnh trạng thái một chút rồi nhẹ giọng nói: "Đừng khẩn trương như vậy,
đến thư giãn một chút đi."
Tu luyện chi đạo, cần thả lỏng
đúng độ.
Dứt lời, Kha Thập Tam còn
chưa kịp phản ứng lại bị kéo
vào bảng giao diện. Thọ nguyên của yêu ma cuồn
: cuộn trút vào trong Quy Khư
Tiên Giáp.
"Chủ nhân... Tha mạng..." Bên tai Thẩm Nghi chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của
: Long Tôn.
Đối với Kha Thập Tam, hiện giờ nó còn cảm thấy chủ nhân càng đáng sợ hơn quá trình ma luyện bằng Yêu Ma Bản Nguyên.
Cứ như vậy, bóng người mặc
: áo bào trắng Nam Dương kia
vẫn lặng lẽ ngồi trong núi rừng, ngoại trừ thỉnh thoảng
truyền ra mấy tiếng nôn mửa dữ dội, thì chẳng còn bất cứ
hành động nào khác nữa.
: Phải biết rằng, ngay cả những thiên kiêu chân chính cũng rất khó nói rằng bản thân tỉnh thông các thức
': công pháp, nhưng đều không
ngoại lệ, đầu óc của bọn họ
_ đều rất tốt. Sau khi có đủ thời gian chống đỡ, thỉnh thoảng linh quang lại lóe lên, và mỗi lần như vậy đều có thể khiến cho tiến độ trên bảng giao
diện sinh ra một chút biến
_ hóa nghiêng trời lệch đất.
[ Năm đầu tiên, Kha Thập Tam được ngươi truyền thụ,
bắt đầu tu luyện trận pháp
chỉ đạo ] [ Năm thứ tám mươi ba
: ngàn, các ngươi đã quen với
cô tịch, say mê pháp trận,
: tham thảo với nhau, rốt cuộc cũng thôi diễn Quy Khư Tiên Giáp Trận đến một cấp độ mới ]}
[ Phản Hư (Linh). Quy Khư
' Tiên Giáp Trận: Đại thành] "Tiếp tục." Thẩm Nghi an ủi Kha Thập Tam một phen rồi nhẹ nhàng vung tay áo,
mạnh mẽ ngã ngồi xuống
_ đất, giống như một con giòi
' bọ bắt lấy Long Tôn đang
nhúc nhích người muốn chạy
trốn kia.
Tuổi thọ của yêu ma còn lại hơn hai mươi vạn năm,
' không vội, từ từ sẽ đến,
thương pháp còn chưa bắt
: đầu học đâu. "Ôi..." Kha Thập Tam nhìn chằm chằm vào gương mặt
' không chút huyết sắc, đã tiều
tụy đến cực điểm của Thẩm
' Nghi, dường như đang nhìn thấy một con quái vật gì đó, khiến trong lòng sợ hãi khó nhịn.
Phải biết rằng, trải qua quá
_ trình kia, không chỉ bản thân
: nó đang bị tra tấn, ngay cả
chủ nhân cũng phải thừa nhận áp lực tương tự, nhưng
ngọn lửa hưng phấn lại
: không ngừng lóe lên trong
đôi mắt thuần khiết trên khuôn mặt trắng bệch kia.
[ Năm đầu tiên, ngươi cầm
- trường thương, đột nhiên nhớ tới cái đuôi trước kia, từ Giao hóa Rồng vốn là chuyện không dễ, dưới sự chỉ điểm
' của Kha Thập Tam, cuối cùng
ngươi cũng bắt đầu tu luyện
' phương thức điều khiển Long Thương trong tay rồi ] Thẩm Nghi vừa tiêu hóa cảm ngộ trong đầu, đầu ngón tay
vừa phun tơ vàng, chúng rơi
' xuống ngực hắn, hóa thành
: những đường phù văn tỉnh tế
nhỏ mịn của Quy Khư Đại
Trận.
Tỉnh thần và thân thể đồng
thời bị tra tấn, khiến hắn dần dần hồi tưởng lại một màn
sinh tử trước kia. Mãi cho đến
khi đường phù văn cuối cùng
- rơi xuống, Thẩm Nghi ngước mắt nhìn về phía đại dương mênh mông ở phía xa, ngọn lửa hưng phấn trong mắt dần
dần lắng lại, tất cả đã hóa
thành sự hờ hững quen
' thuộc. Rống —— Thẩm Nghi giơ tay phải lên, nắm chặt thanh trường thương thẳng tắp kia.
Chỉ thấy một mảnh lân phiến
hiện lên trên đó, phía trên
: những viên châu ngọc được
khảm tại mũi thương vừa hiện lên một đôi mắt cực kỳ
sống động, đồng thời, cây
: Long Thương cũng phát ra
một tiếng gầm nhẹ doạ người.
Kha Thập Tam bay lơ lửng ở
: bên cạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn Long Thương liều mạng giãy giụa ở trong tay chủ nhân, nhưng không cần biết
nó giãy giụa như thế nào
cũng không tránh thoát được
năm ngón tay thon dài kia, cứ như vậy mãi cho đến khi nó bị hàng phục hoàn toàn. 18 ngàn năm nhập môn, 40
ngàn năm tiểu thành, 89
ngàn năm đại thành!
Dưới sự trợ giúp của Kha Thập Tam, cuối cùng Thẩm
Nghi cũng thu được tốc độ tu
' hành vượt qua tu sĩ Phản Hư
bình thường. Tu sĩ Phản Hư nào không phải
': hạng người thiên tư trác
tuyệt? Nhưng có thể xem
hiểu linh pháp lại lác đác không có mấy người, thậm chí tồn tại có thể tu luyện linh pháp đến trình độ đại thành
trước khi tuổi thọ hoàn toàn
khô kiệt, lại càng là phượng
' mao lân giác. Dù sao đây cũng là công pháp chủ tu của Kha Thập Tam, nếu không phải lúc
trước yêu hồn đã tiêu hao
- quá lớn, thì chỉ cân tuổi thọ
: đầy đủ, thậm chí nó còn có cơ
hội chạm tới trình độ viên
mãn. Mà linh pháp đạt đến trình độ viên mãn lại quá mức kinh thiên hãi tục, bởi vì phóng : tầm mắt nhìn toàn bộ Nam Hồng, chỉ sợ đại bộ phận tu sĩ Bạch Ngọc Kinh cũng không có nội tình này. [Phản Hư (Linh). Thanh Long ' Toái Tỉnh Thương: Đại thành] [ Thọ nguyên của yêu ma _ còn thừa: 83 ngàn năm ] Thẩm Nghi hơi có phần quen : thuộc với cây Long Thương trong tay, đây là yêu binh do bí pháp Long Cung luyện chế ra, cũng không thể đơn giản so sánh nó với pháp bảo của tu sĩ được, nhưng chỉ xét từ
:: phương diện chất liệu và linh
tính thì khẳng định là nó sẽ
: cao hơn Ô Quang Phi Kiếm bên hông hắn không chỉ một cấp bậc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận