Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 917: Thì Thôi, Ta Không Đi Nữa!

Chương 917: Thì Thôi, Ta Không Đi Nữa! Chương 917: Thì Thôi, Ta Không Đi Nữa!
Trên thực tế, muốn hoàn toàn
: luyện hóa Luân Hồi Kiếm
Quả, ít nhất cũng cần tới mấy
: năm mà với trạng thái hiện tại của Tô Hồng Tụ, e rằng nắm chặt chuôi kiếm cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn
rồi.
"Rống!" Nghe vậy, lũ yêu đồng thanh gầm lên, hung sát chi khí lại một lần nữa tăng vọt.
Đối mặt với hành động to
_ gan lớn mật này, Tô Hồng Tụ
: chậm rãi thu hồi ánh mắt,
thiên địa trân bảo có thể tỉnh tế luyện hóa thì đương nhiên
cũng có thể nuốt chửng.
Với những gì nàng hiểu biết về Luân Hồi Kiếm Quả, thì
: cưỡng ép dung nạp nó để
cho mình dùng, lại càng dễ
: dàng hơn bình thường, chỉ khác là hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều, trăm phần không còn được một. Nhưng miễn
' cưỡng cũng đủ dùng.
Mái tóc khô héo của nàng đã có lại một chút sáng bóng, tựa như vừa được một bát cháo vào bụng, có thể giữ lại tính mạng như mành treo
chuông kia.
Tô Hồng Tụ vẫn giữ nguyên
dáng vẻ già nua, nhưng dường như bên trong xương
cốt lại có thêm một chút sức lực, rốt cuộc nàng cũng đứng dậy được, sau đó loạng choạng đi về phía rặng đá
' ngầm. Nhìn dáng đi kia, có
cảm giác một cơn gió bay
ngang qua cũng có thể thổi ngã nàng. "Nàng có thể cử động?" Trong nháy mắt khi Tô Hồng Tụ cất bước đi tới, lũ yêu vừa ' mới xốc lên một chút dũng khí, bỗng nhiên lại có ý tưởng muốn đánh trống lui quân, theo bản năng vội vàng lui về phía sau.
"Khóa nàng lại cho ta!” Cữu
: cữu của Long Tôn đột nhiên
đứng dậy hét lớn.
Vừa dứt lời, lũ yêu xung
quanh đã vội vàng lấy Huyền
Cơ Tác ra, cánh tay run rẩy, đầu chùy sắc bén lóe lên tia : sáng lạnh lẽo, phốc phốc phốc xuyên qua thân thể Tô : Hồng Tụ. Lớp da thịt khô héo của bà lão kia quá mức căn cỗi, ngay cả một giọt huyết châu cũng không chảy ra, có cảm giác thứ này chỉ là một bộ xác khô rỗng tuếch. Chín sợi dây thừng lớn gắt gao kéo chặt lấy nàng! Thẩm Nghỉ quét mắt nhìn : Thúy Vân Tiều, chợt phát hiện hình như không có ai để ý tới mình. Hắn trầm mặc trong nháy mắt rồi thử tiến lên một bước. Phải biết rằng, đối với chuyện
có liên quan đến cuộc chiến
giữa nhóm Bạch Ngọc Kinh,
: ngay cả năng lực phán đoán thắng bại Thẩm Nghi cũng không có, mà hiện giờ thi thể Huyền Phượng cùng với yêu
' hồn đầu đã tới tay, nếu có thể
đi, hắn nân đi trước sẽ tốt
' hơn.
Nhưng ngay trong nháy mắt khi hắn cất bước, Ô Vinh Bảo chợt liếc mắt nhìn qua, trong
nháy mắt khí tức khủng bố
thuộc về Bạch Ngọc Kinh đã
bao phủ lấy bộ áo đen kia.
Một khi chúng nó đã hiện
thân, cũng có nghĩa là ngoại
trừ Thủy tộc, trong vùng thủy vực xung quanh này, tuyệt.
:: đối không thê tôn tại bất kỳ
một người sống nào.
Chỉ có điều, so với một tu sĩ Phản Hư thực lực cường hãn thì Tô Hồng Tụ vẫn quan
: trọng hơn.
"Phù." Thẩm Nghi đưa mắt nhìn đối phương, đến đây, hắn đã đại khái hiểu được ý tứ của đám Thủy tộc kia rồi.
Đây là không cho hắn rời đi
_ đó.
Thì thôi, ta không đi nữa.
Hắn tùy ý đặt bàn tay lên
: tấm trận bàn bên hông, đã
chuẩn bị sẵn tinh thần cho bất cứ tình huống nào có thể
xảy ra rồi.
— VỊ tu sĩ Bạch Ngọc Kinh Nhan Hiền Thanh này có thể không mời thì tốt nhất là không mời. Dù sao đối
': phương chém yêu ma, cũng
không được tính thọ nguyên,
' hơn nữa với nội tình của Nam Dương tông, mạo hiểm đi thay Thiên Kiếm Tông giải quyết phiền phức, nghĩ như thế nào cũng thấy có chút
ngu xuẩn.
Lỡ như Nhan Hiền Thanh
chết ở chỗ này, Thiên Kiếm Tông bên kia sẽ không bồi
thường cho hắn một tu sĩ
Bạch Ngọc Kinh. Điều hiện giờ hắn cần chú ý
: chính là ...rốt cuộc vị Đạo Tử
Thiên Kiếm Tông này có mấy
: phần thực lực.
Và thật hiển nhiên, không chỉ một mình Thẩm Nghỉ
' muốn biết vấn đề này.
Con Nhục Dực Tàm Trùng kia đang nhìn chằm chằm vào bóng người già nua phía dưới, bỗng nhiên lại mở ra cái miệng to như chậu máu, ầm
âm phun ra một cột nước
khổng lồ, màu đen kịt, với
: kích cỡ năm người ôm mới
hết, như mũi tên rời cung, trực tiếp bao phủ cả rặng đá
ngầm! Sóng nước màu đen kịt kia
: bốc lên mùi vị tanh tưởi, nơi
nó đi qua tất cả linh khí đầu
- tan chảy. Cảnh tượng này thực sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, nếu bị nó bắn trúng, không biết
thân thể huyết nhục này có bị
hòa tan hay không.
Bị chín sợi Huyền Cơ Tác kiềm chế, Tô Hồng Tụ không thể tránh né, nhưng dường như bản thân nàng cũng
không có ý tránh né, cũng
giống như lúc vừa rồi bị chùy
: đầu của Huyền Cơ Tác phá vỡ
thân thể vậy. Có cảm giác nàng đang tính toán chi li
mỗi một phần khí lực của
mình, và chỉ muốn dùng nó trên sát phạt.
Ống tay áo rách tung bay, Tô
: Hồng Tụ giơ bàn tay lên, năm ngón tay hướng về phía màn trời, từ từ nắm lại.
__ Trong phút chốc, đột nhiên
có một đạo cầu vồng hiện ra
' trên mi tâm của nàng, nó nối liên với đám mây trân kia. Đạo cầu vồng này có bảy phần màu tím, ba phần màu xanh, như được sương mù
hội tụ mà thành, cực kỳ
: tương xứng với bốn chữ “Tiên
khí phiêu phiêư..
Tựa như vừa lập tức vén mây thấy được mặt trời, từng ': mảng mây đen tách ra, hư ảnh một tòa thành cao đài vàng vô cùng hùng Vĩ xuất
: hiện, trên cửa thành có treo
một tấm biển, loáng thoáng
có thể nhìn ra hai chữ to như kim câu thiết tuyến.
Long Hán.
Thiên thượng Bạch Ngọc ' Kinh, thập nhị lâu ngũ thành.
Đây là Long Hán đại thành.
Dưới ánh sáng của tòa thành cao đài vàng kia chiếu rọi, bỗng nhiên cột nước vỡ nát bắn ra.
Gần như ngay sau đó, cánh cửa thành được nạm đinh tô đỏ kia hơi mở ra, để cho người ta không nhịn được mà muốn kiễng chân lên dòm
: ngó cảnh thực bên trong một
chút, nhưng lại có cảm giác
- luồng tử quang tràn ra từ bên trong khe cửa kia hoàn toàn có thể chọc mù đôi mắt vạn vật.
Phàm nhân, sao dám nhìn
' trộm tiên cảnh!
Đây là hành vi vượt ngoài
quy củ!
Đợi cho đến lúc tử mang tán
đi, Long Hán đại thành mới
: một lần nữa biến mất trong
mây mù.
Biến hóa duy nhất chính là
trong lòng bàn tay Tô Hồng
Tụ vừa có thêm một thanh trường kiếm với đặc tính tựa
như dương chi bạch ngọc.
— Nói nó là kiếm thật ra lại có chút miễn cưỡng, bởi vì nó
vốn không có mũi nhọn, ngược lại còn để lộ ra vẻ ôn
' hòa trơn bóng, chỉ vẻn vẹn là
thanh kim loại hình kiếm dài
ba thước mà thôi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận