Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 727: Chiếc Áo Bào Màu Trắng!

Chương 727: Chiếc Áo Bào Màu Trắng! Chương 727: Chiếc Áo Bào Màu Trắng!
Trương Lai Phúc hờ hững liếc
: mắt nhìn Nhiếp Quân một
cái, lại thuận tay vung trảo
: chém tới. Trong chốc lát sau đó, đôi cánh vàng của Thẩm Nghi đã
' đập bay Nhiếp Quân ra ngoài,
con ngươi màu đen của hắn
' lại nhìn chằm chằm vào Tử Tiêu Thần Lôi Kiếm ở mi tâm của lão cẩu. Một khắc sau, hắn trực tiếp đưa tay đến.
Tử Tiêu Thần Lôi vang lên
. những tiếng lốp đốp xoeẹt
: xoẹt, hung hăng nổ tung
ngón tay hắn, nhưng năm ngón tay thon dài kia vẫn
cương quyết nắm chặt lấy
chuôi kiếm. Rồi dưới ánh nhìn chăm chú
: kinh ngạc của Trương Lai
Phúc, dường như Thẩm Nghỉ
: đã hóa thân thành một tên Sát Thần hung ác, bởi vì vẻ mặt vốn bình tĩnh của hắn lại bỗng nhiên trở nên dữ tợn.
' Hắn dùng một tay nắm lấy
cần cổ của nó rồi hung hăng
' đạp nó xuống đất! Quả trứng phượng trong cơ thể bị đan độc ăn mòn đã xuất hiện mấy vết rạn, nhưng
ở khoảng giữa lại bộc phát ra
. một mảnh sinh cơ bừng
: bừng, nó nhanh chóng hóa
thành một màu vàng vô cùng chói mắt, trực tiếp rót vào hai
bàn tay Thẩm Nghi. Thẩm Nghi dùng đầu gối đè
- lên đỉnh đầu lão cấu, hai tay
nắm kiếm, giơ cao quá đỉnh
- đầu, lưỡi kiếm thẳng tắp như ẩn như hiện bên trong Tử Tiêu Thần Lôi, mang theo sát cơ nồng đậm, không chút do
dự đã hung hãn đâm thẳng
xuống cổ lão cẩu!
- Phụt! Máu chó nóng bỏng vầy lên mặt Thẩm Nghi.
Trên khuôn mặt trắng nõn
- tuấn tú kia không có lệ khí,
chỉ có sát khí dứt khoát kiên
định.
Mũi kiếm từ cổ nó một đường kéo xuống, biến thành một
cái lỗ thật sâu ở phần bụng
con chó già. Ngay khi dược
lực chồng chất bắt đầu chữa trị thương thế trên người nó, Thẩm Nghi lại thuần thục đưa tay vào, gần như không cần
tìm, chỉ trong nháy mắt đã
nắm được Yêu Đan của lão
' cầu. Động tác của hắn nhanh đến mức ngay cả cơ hội phản ứng Trương Lai Phúc cũng không có.
Soạt...
Theo động tác giơ tay lên của
hắn, lại một chùm huyết
tương bắn lên.
- Thẩm Nghi buông trường
kiếm ra, hung hăng đè mạnh cái đầu chó của Trương Lai
': Phúc xuống, mãi cho đến khi
lòng bàn tay không còn cảm
: nhận được bất cứ một động tác giãy giụa nào nữa, hắn mới thoát lực ngồi trên mặt đất, há họng thở hổn hển
như ống bễ rách.
Giữa màn trời này, chỉ còn lại hình ảnh của một người một chó.
Nhiếp Quân ngã trên tấm
: phù điêu Nam Dương, chăm
chú nhìn thanh niên trần trụi trước mắt. Một lát sau, gã
trâm mặc đi vào đại điện, tìm kiếm một hồi trong gian phòng phía sau bức tượng tổ sư kia.
Nhiếp Quân không nghĩ ra
còn thứ gì có thể dùng để che thân cho đối phương được nữa, có lẽ chỉ có vật trong tay này là xứng đáng. Phải biết
rằng, trong số bảo vật do
Trương Lai Phúc cất giữ, thứ
' được đặt ở trên cùng chính là một bộ pháp bào Nam Dương màu trắng. Gã cung kính nâng bộ pháp y
kia lên, rồi từng bước từng
_ bước tiến vào bên trong trận
: pháp, khoác nó lên người
Thẩm Nghỉ đã kiệt sức, lại thuận tay nhặt tấm Đạo Bài
đã rơi xuống đất thay đối
: phương, sau đó quỳ một
chân trên mặt đất, cung kính dầng vật này lên. Thẩm Nghi liếc mắt nhìn Nhiếp Quân đang quỳ trước người, cuối cùng cũng điều chỉnh được hô hấp, nhíu mày nói: "Bớt làm mấy chuyện vớ ' vấn đó đi." "Đây không phải là chuyện vớ vấn." Nhiếp Quân lắc đầu, vẫn một mực duy trì tư thế dâng lên Đạo Bài. Cả đời này, gã chẳng quan tâm đến bao nhiêu người, cũng không có chuyện lòng mang đại nghĩa thương sinh. Nếu như nhất quyết phải tìm ra thứ mà gã quan tâm đến thì chỉ có duy nhất đám đồng
môn Ngô Đồng sơn này thôi.
Lúc trước, nhìn như Thẩm Nghỉ tùy ý đón lấy Trương Lai Phúc, nhưng lại hoàn toàn có thể tính là cưỡng ép vớt tính
': mạng của đám người kia từ
trong tay Diêm Vương gia trở
. về, Ít nhất là hôm nay khi trở thành tông chủ, đối phương cũng đáng để cho gã quỳ
xuống dưới chân.
Đến thời điểm đó, rốt cuộc
mọi người cũng chạy tới nơi này, tất cả đầu dừng bước, an
tĩnh nhìn một màn trước mắt.
Thật ra cũng không cần phải nhiều lời giải thích làm gì, bởi
: những chuyện đã xảy ra ở nơi
này, thiên hạ đầu biết. Tất cả
: bọn họ đều tận mắt nhìn thấy Thẩm Nghi dùng Tử Tiêu Thần Lôi Kiếm đâm vào cổ lão cẩu.
Bây giờ, đối phương khoác
' chiếc áo bào trắng kia lên người, chính là danh xứng với thực.
Mắt thấy đám người hội tụ tới
: nơi đây càng ngày càng
nhiều, ánh mắt sáng như đuốc cũng dồn dập ném tới,
Thẩm Nghi có phần không
- thích ứng. Hắn khẽ nhướng
mày rồi chậm rãi đứng dậy, nhận lấy tấm Đạo Bài được
: Nhiếp Quân đưa tới, sau đó
quay lưng về phía đám người
- kia, nhìn chằm chằm vào đại điện trước mặt.
Cuối cùng cũng dọn sạch
_ Thiên Yêu quật.
Hắn nhìn xuống tấm Đạo Bài trong tay, trên khuôn mặt tràn đầy vết máu bỗng nhiên lại có thêm một chút ý cười.
Hình như đến cuối cùng, hắn
_ cũng có thể dừng bước nghỉ
: ngơi một lát rồi, vừa hay cũng
tiện đường đi ra bên ngoài nhìn ngắm phong cảnh một
phen.
Chiếc trường bào màu trắng nhẹ nhàng bay lên, có luồng lưu quang mầm mại di chuyển bên trên những : đường hoa văn màu vàng kim thêu hình Nam Dương nọ, thoáng che lấp đi khí tức sát phạt nồng đậm đến cực điểm, ' một mực phủ kín toàn thân thanh niên kia. Một đám đệ tử Ngô Đồng sơn, còn có mấy người của Đại Càn và Hứa gia đầu không tự chủ được lập tức cất bước đi theo. Vốn tưởng rằng : Thẩm Nghỉ sẽ trực tiếp bước : Vào màn sáng kia, không ngờ sau khi thu thi thể của lão cẩu kia vào bảo cụ trữ vật, đối phương lại không nhanh - không chậm đi thẳng vào gian tiểu các nằm phía sau bức tượng tổ sư. Thẩm Nghi nhìn chằm chằm vào những vật được bày gần như chỉnh tầ ở trong đó, phần lớn đầu là các loại tranh cuộn hắn đã từng nhìn thấy. ' Hắn lùy tiện lấy ra hai cuốn, dường như chúng đầu được dùng để ghi chép lại những sự tích trong quá khứ của Nam Dương tông, cũng không biết bên trong có cất giấu loại công pháp nào không. Thẩm Nghỉ đang định lục lọi từng cái một, chợt nhận ra một chuyện. Nếu như những tu sĩ đã từng
: tồn tại kia đầu biến mất cả rồi
và dựa vào tấm Đạo Bài trên
_ tay, hắn đã có thể tùy ý mở ra trận pháp bên trong Tàng Pháp Các thì đâu cần phải tiết kiệm đến mức đi tìm kỳ ngộ
trong đống tạp vật này nữa?
Nói cách khác, tất cả mọi thứ bên trong Thiên Yêu quật này đầu có thể tùy ý cho hắn lấy ra sử dụng rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận