Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 883: Chỉ Chênh Lệch Một Chữ!

Chương 883: Chỉ Chênh Lệch Một Chữ! Chương 883: Chỉ Chênh Lệch Một Chữ!
"Khụ." Liễu Thế Khiêm lặng lẽ
thu tay về, lão đã bấm xong
pháp quyết, cũng may Nhan
Hiền Thanh lại trực tiếp làm ra một động tác cuối cùng, coi như cũng tiện cho Liễu mỗ lão.
Tốt xấu gì cũng được một
' đống tuổi rồi, lão thực sự không muốn đi thỉnh tội với tông chủ... Ngây người trong tông lầu
như vậy, vừa ra ngoài đã gặp
phải chuyện kích thích bậc
này, ây cha, về sau ít ra cửa
một chút vẫn tốt hơn.
Xuy xuy —— Mũi thương sắc
' bén kéo dài trên mặt đất thô
ráp, nhịp hô hấp của Thẩm Nghỉ đã trở nên hỗn loạn, vết
: máu trên tay hắn nhuộm đỏ
tầng vảy trên thân thương,
cơn gió ẩm ướt từ phía vịnh hồ bân dưới cuốn vạt áo lên, bức đồ văn Nam Dương trên chiếc áo bào trắng có vẻ hơi
': ảm đạm.
Thức linh thương pháp phát ra tiếng huýt gió kia đã gây nên tổn thương cực kỳ khủng bố đối với Đạo Anh ngũ tạng. Trong khi đó, Thiên Hoàng
Bất Diệt Chân Thân cũng chỉ
là một thức công pháp bình
: thường mà thôi, nên dù có
pháp bào hộ thể, hắn vẫn bị
thương không nhẹ.
' Thẩm Nghi thu hồi thi thể của
năm con yêu ma bên dưới, rồi quay trở lại Nhai Giác sơn. Áp
- lực mà vị Long Tôn này gây ra
cho hắn lớn hơn rất nhiều so
- với vị trang chủ Phản Hư viên mãn của Đào Nguyên sơn trang lúc trước.
Rõ ràng là mỗi lần Thẩm Nghỉ
xuất thủ đầu dùng toàn lực,
' nhưng mặc dù có Huyền Khánh tặng thì Tử Khí trong Vô Lượng Yêu Hoàng Cung của hắn vẫn ảm đạm đi rất nhiều, khí tức cả người cũng
có phần uể oải. Nhưng
khoảnh khắc hắn bước lên
- Nhai Giác sơn, hô hấp của
đám người Nhan gia đều trở
nên dồn dập.
_ Sở dĩ Tiên Tông có thể nhận
được nhiều thế lực phụ thuộc ủng hộ như vậy, thì ngoại trừ thực lực, một điềm quan trọng nhất chính là chắc chắn : bọn họ sẽ ra mặt chống đỡ nếu có chuyện gì đó xảy ra. Có lẽ tạm thời Thẩm Nghi còn ' chưa có nội tình của Tiên Tông, nhưng hắn thật sự dám ' đứng ra. Hơn nữa... còn có thể chiến thắng. Dường như bên trong đôi mắt bình tĩnh kia đang cất giấu một con hung thú điên _ cuồng... Dường như trước mắt bọn họ là một vị Sư Vương trẻ tuổi vừa mới đăng cơ, vừa trải qua _ sát phạt, mang theo vết thương đầy người, vừa liếm láp vết thương, đồng thời
' cũng dùng ánh mặt hờ hững
tuần tra mảnh Thần Thổ của
: mình. Khiến người ta không dám đối mặt. Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Nghi, không hiểu sao trong lòng Nhan Hiền Thanh lại dâng lên một loại cảm giác
hít thở không thông. Lúc
_ trước, thông qua hàng đống
- tin tức gửi về, những gì lão
hiểu biết về người trẻ tuổi kia chỉ đơn thuần là thủ đoạn sát
phạt của hắn, thiên tư vô
: thượng của hắn, nhưng bọn
họ hoàn toàn không đề cập tới sự tàn nhẫn của hắn.
Hắn tàn nhẫn, không phải là
giết chóc hung ác, mà là sự tàn nhẫn của một vị cự phách trước khi quật khởi.
Đối phương nhìn như trầm
mặc, tính cách cũng không
_ tính là quá nghiêm khắc, nhưng lại dùng hành động để thẳng thừng tuyên bố rằng hắn tuyệt đối không cho phép người bên ngoài ngỗ
nghịch bất tuân.
Giết chất Long Tôn ở Nhai
Giác sơn, hắn đã hoàn toàn cắt đứt tất cả đường lui của
Nhan gia, cưỡng ép trói buộc
' bọn họ lên chiến thuyền của
vị tông chủ trẻ tuổi này. Nhan Hiền Thanh vốn là tu sĩ
': Bạch Ngọc Kinh, nhưng giờ
phút này mặt lại không còn
: một chút máu. Lão ngẩng đầu, nhắm mắt, sau đó phun ra một luồng hơi vẫn luôn nghẹn ứ ở ngực.
Chờ tới khi một lần nữa mở to ' mắt, Nhan Hiền Thanh lập tức đi ra khỏi đám người, khom
lưng với bóng người đang cầm thương kia: "Nhan gia... Tham kiến tông chủ!"
Tiếng nói vang vọng giữa
: vách núi, mười mấy bóng
người khác cũng không chút do dự, khom lưng chỉnh tầ hô
theo tộc trưởng: "Tham kiến tông chủ."
Tông chủ và Thẩm tông chủ,
: chỉ chênh lệch một chữ nhưng lại là một trời một vực. Bọn họ hiện giờ đã không
: đường khác để đi, chỉ có thể
bước theo Nam Dương tông
' đến cùng, hoặc là cùng chết, hoặc là cùng sống!
"Người trong nhà, không cần phải khách khí như vậy."
Thẩm Nghỉ thoáng điều chỉnh
- hô hấp, sau đó tùy ý quét mắt
: nhìn mọi người xung quanh
một cái, mới thu thanh Long
Thương này vào trong nhẫn.
Gian nan thì có chút gian nan,
nhưng thu hoạch cũng không tệ lắm.
"Xin hỏi tông chủ, Nhan gia
: có cần di chuyển vào trong Nam Dương Bảo Địa hay không?" Nhan Hiền Thanh đứng thẳng người. Lần này
' bọn họ đã hoàn toàn chọc
giận Nam Long Cung, có lễ
' mượn dùng trận pháp của Nam Dương Bảo Địa, dưới sự liên thủ của Nhan gia và tông chủ, lại cộng thêm được Nam Hồng Thất Tử Minh tông
trông nom, mới có thể tránh
được khó khăn này.
"Không cần, các ngươi tự nghĩ cách đi, cứ tránh nơi đầu
sóng ngọn gió trước đã."
Thẩm Nghi lắc đầu. Đừng nói là người Nhan gia,
: lần này ngay cả Liễu Thế
Khiêm cũng không khỏi ho
: khan hai tiếng: "..."
Nếu lão nhớ không lầm, câu trước đối phương còn đang
: nói "Người trong nhà”.
"Hiền Thanh hiểu rồi." Nhan Hiền Thanh khẽ cười khổ một tiếng.
Phụ thuộc chung quy lại vẫn
là phụ thuộc, là thế lực cần
chết trước Tiên Tông, có
- Nhan gia ở bên ngoài hấp
dẫn lửa giận của Long Cung, Nam Dương tông mới có
được càng nhiều đường sống
để cứu vãn hơn. "Vậy để Hiền Thanh đi chuẩn
bị, hộ tống ngài hồi tông."
: Nếu đã quyết định, vậy thì phải đặt tâm vào vị trí của mình, cứ làm tốt chuyện mà một thế lực phụ thuộc nên
làm là được.
Nhưng câu nói tiếp theo của Thẩm Nghi lại khiến mọi người trực tiếp ngây ra như phỗng, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
"Các ngươi cứ làm việc của
: mình đi, tạm thời ta sẽ không
trở về." Thẩm Nghi tùy ý giơ cánh tay lên, xòe ra năm
ngón tay thon dài. Một đạo phù văn tối nghĩa do vết máu vẽ thành trong lòng bàn tay hắn, trực tiếp hiển lộ trong : tầm mắt của bọn họ. Chém giết Long Tôn, cuối cùng cũng phải trả giá đắt. : Đạo phù văn này, không cần biết là dùng thương cắt qua hay dùng Tử Kim Hoàng Diễm đốt cháy đều không thể làm cho nó phai màu một chút nào. Sự xuất hiện của nó đã trực tiếp sinh ra một mỗi liên hệ khí tức chặt chẽ Thẩm Nghi và Nam Long Cung chưa từng gặp mặt kia. Thủ đoạn tương tự, hắn cũng từng được trải nghiệm một - lần từ con Giao Long ở Dương Xuân giang lúc trước. Chỉ khác là lần này càng
mạnh mẽ hơn.
: Có lẽ ẩn núp bên trong Hợp Đạo Bảo Địa, chờ Minh tông che chở là một quyết định không tệ, dù sao khả năng
' Nam Hồng Thất Tử không trơ
mắt nhìn Nam Dương tông bị
' ức hiếp, mà trực tiếp ra tay giải quyết cũng khá lớn, hắn hoàn toàn có thể đánh cược một phen. Nhưng hắn vốn không quen giao tính mạng
của mình cho người khác
quyết định, huống chi bên
- trong Nam Dương Bảo Địa
vẫn còn nhiều người quen
như vậy.
Thực sự là thua không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận