Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 702: Có Phải Ngươi Chán Sống Rồi?

Chương 702: Có Phải Ngươi Chán Sống Rồi? Chương 702: Có Phải Ngươi Chán Sống Rồi?
Khuôn mặt Linh Hoàng tái
: nhợt, gã lập tức há miệng tạo
thành một đường cong khoa
: trương, theo quá trình máu thịt ùn ùn kéo nhau tiến vào trong bụng, đôi mắt đỏ ngầu của gã lại càng thêm đỏ tươi.
Mãi cho đến khi cả tòa Trấn
' Yêu thành rơi vào một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại những chiấc lá rụng bị gió cuốn lên, gã mới chậm rãi khép miệng lại, bỗng nhiên đôi đồng tử
trong mắt lại hóa thành ngọn
lửa.
Phía sau bộ ngân giáp kia, một đôi hỏa vũ do ngọn lửa
hừng hực hội tụ mà thành
- trực tiếp bung ra, trong lúc
võ cánh còn cuốn lên tầng tầng sóng lửa.
"Cũng chỉ là bữa khai vị mà
- thôi." Linh Hoàng lau vết máu trên khóe môi, hiển nhiên là vẫn chưa thỏa mãn, mà ngược lại bởi vì đã lâu mới
' được nếm hương vị của nhân
thể bảo dược, trong mắt lập
' tức xuất hiện vẻ tham lam thèm khát. Gã lấy ngón trỏ nhẹ nhàng điểm vào huyệt Thái Dương, nhẹ giọng nói: "Tiếp tục."
"Chúng ta không đi Đại Càn
: sao?" Thần Phong Yêu Hoàng
thận trọng hỏi.
Nghe vậy, Linh Hoàng lại
' nhấch khóe miệng nói: "Xem
ra... so sánh với bổn Hoàng, ngươi càng hy vọng được quỳ
: gối dưới thân lão cẩu kia hơn,
bản Hoàng chỉ đơn thuần là
: cuồng mà không phải ngu xuẩn."
"Muốn cho bản Hoàng chất..." Thiếu niên kia cúi người xuống, nắm lẫy phần gáy của ' Thần Phong: "Có phải ngươi
chán sống rồi?"
Gã bị vây khốn nhiều năm
như vậy, đã sớm suy yếu vô cùng, trong khi tên tu sĩ kia _ CÓ thể ép lão cầu kia tới mức : phải thả gã ra, sao có thể là nhân vật đơn giản được? Đương nhiên là trước khi tới : gặp đối phương, gã phải ăn uống no đủ cái đã. "Cứ thả chúng nó ra trước,
: hấp dẫn sự chú ý của Đại
Càn, tiêu hao thực lực của
: bọn họ." Nhìn dáng vẻ run lẩy bẩy của Thần Phong, Linh Hoàng ngạo nghễ đứng dậy, sau đó giương cánh bay về
: một hướng khác.
Mãi cho đến khi cảm nhận được đối phương đã biến mất khỏi chỗ này, Thần Phong Yêu Hoàng mới ngẩng đầu nhìn Cự Giác Yêu Hoàng cũng
đang sợ hãi trên lưng.
Đúng là thay đổi rồi...
Lúc trước, cũng bởi vì thiếu niên này quá mức kiêu ngạo, còn chưa hoàn toàn trưởng
: thành, đã sớm để lão câu kia
chú ý tới dã tâm của gã, lúc
: này mới bị đóng đinh ở trong đại điện. Vậy mà hiện giờ, chỉ vì một cái Đại Càn nho nhỏ mà gã lại tạm thời nhẫn nhịn?
Nếu để cho gã ăn uống no
đủ, bổ sung khí huyết, lại thành công phá cảnh, nói không chừng, gã thực sự có thể sinh ra uy hiếp đối với lão cẩu.
"Giờ sao đây, cùng đi chứ?"
Thần Phong Yêu Hoàng thoáng chần chừ một chút,
nếu đổi lại là trước kia, Đại
Càn trong mắt nó cũng chỉ là
một nơi tụ cư của đám phàm nhân dựa vào hai đại tiên
: môn kia kéo dài chút hơi tàn
mà thôi. Vấn đề là bây giờ,
- tuy Đại Càn kia vẫn không thay đổi nhưng bọn họ lại có thêm một thanh niên với tu vi khó lường rồi.
Nấu Linh Hoàng không có ở
' đây, Thần Phong cũng không muốn giao phong chính diện với hắn.
".. 8pptruyen
Cự Giác Yêu Hoàng liếc mắt
: nhìn nó, khẽ thở dài một
tiếng rồi nhẫn nại nói: "Thiên Yêu quật ta chỉ còn hơn hai
mươi vị Yêu Hoàng và trên
trăm vị Yêu Vương, nếu tách nhau ra, đồng thời xâm nhập Cửu Châu, thì kể cả khi họ : Thẩm nọ có ba đầu sáu tay, cũng không phòng thủ được." "Vấn đề là sau chuyện này, chúng ta vốn không lấy được chỗ tốt, tội gì phải mạo hiểm như vậy?" Biên giới Dương An quận, Thanh Châu. Diệp Văn Huyên bay lơ lửng giữa hư không, tựa như một Vị Tiên nhân ổi du lịch, thân hình biến mất trong mây mù. Sau khi rời khỏi Ngô Đồng sơn, nàng vốn định trực tiếp đến Võ Miếu của Hoàng thành Đại Càn tìm người,
': không ngờ trên đường lại
nhận được một tin tức ngoài
_ ý liệu. Đó là toàn bộ đám yêu ma đầu rời khỏi Thiên Yêu quật, muốn đi trả thù Đại Càn.
"Đây chính là chuyện các
' ngươi muốn làm sao?" Diệp Văn Huyên thoáng trầm mặc thật lâu, cuối cùng không nhịn được khẽ bật cười ra tiếng.
Từ ban đầu đến giờ, nàng vẫn
: luôn chuyên tâm tu hành, trừ
khi có thứ cần đến ở bên ngoài thì cả đời này vẫn chưa
bao giờ cố ý đi làm mấy
chuyện trảm yêu trừ ma kia.
Nhưng chỉ cần tu vi đủ cao, đám Đại Yêu bên trong Thiên
Yêu quật sẽ cực ít có can đảm
đi ra bên ngoài làm hại thế
gian. Nàng chỉ cần nằm yên tĩnh ở trong Thủy Liêm tiên động,
_ đã có thể khiến cho Nam
Dương tông duy trì ở trạng
' thái ổn định, mặc dù vẫn có yêu ma xông ra làm loạn, nhưng chung quy lại vẫn là một chút hỗn loạn nho nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn
cục.
Lấy Đại Càn làm ví dụ. Bao
năm qua, bọn họ vẫn chưa từng gặp phải nguy cơ diệt
vong, nhưng hiện tại thì thế
nào? Nàng bình tĩnh đưa mắt nhìn
: về phía xa, trong mắt lại có
thêm mấy phần cảm khái. Giống như bây giờ, dù nàng trùng hợp đi ngang qua nơi này, đã nhìn thấy, cũng sẽ
' không có ý nghĩ đi xuất thủ.
Diệp Văn Huyên biết rõ bên nào nặng bên nào nhẹ. Nếu để cho lão cẩu kia biết được hành tung của nàng, một khi bị nó chém giết thì Nam
Dương Tông sẽ không còn
_ thời điểm rẽ mây nhìn thấy
mặt trời. Nhưng nàng cũng không ngại
nhìn nhiều thêm một chút, để
đến lúc đó lại mượn một màn này, dạy cho người trẻ tuổi
: chưa từng gặp mặt kia một
bài học, để hắn hiểu được cái
- gì tên là “vô vi mà trị” (quản lý bằng cách không làm gì cả). Lực cảm giác của tu sĩ Phản
Hư cảnh cực kỳ khủng bố,
dưới cái nhìn chăm chú của
' nàng, vô số những bóng người lít nha lít nhít từ từ bước ra từ trong sương sớm, sau đó cất bước đi về phía nơi này.
B
Cửa huyện thành, sai dịch đang trực vừa ngáp một cái.
Ngay sau đó, tròng mắt của
gã suýt chút nữa đã rớt thẳng
ra ngoài. "Không phải chứ? Lại tới nữa
sao?"
Ngay trước đó không lâu, gã vừa mới gặp một con sói già hình người nghênh ngang đi đến. Vận khí của gã tốt mới
': nhặt được một cái mạng.
Sau đó, gã nghe nói lão lang kia đã chết cực thảm, tiếng sói tru thê lương tràn ngập toàn bộ huyện thành.
Từ ngày đó tới bây giờ thế
đạo càng ngày càng trở nên
: nhàn nhã ung dung. Nghe
nói triều đình đã mở ra bảo khố, còn dựng lên rất nhiều
pháp trận tiên gia trong truyền thuyết ở khắp mọi nơi : bên trong Dương An quận, thậm chí ở Thanh Châu còn : được xây dựng Võ Viện, đã và đang cân nhắc đến chuyện đi thu đệ tử từ các nơi về rồi. ': Đám yêu ma không biết sống chết này, còn dám tới xâm ' phạm? Tên sai dịch kia đưa mắt nhìn con hung thú khổng lồ đang chậm rãi tới gần, sau đó bàn tay run rấầy rút bội đao ra: "Hà... Yêu nghiệt phương nào, còn không mau thối lui!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận