Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 809: Sinh Con Như Rồng!

Chương 809: Sinh Con Như Rồng! Chương 809: Sinh Con Như Rồng!
"Ngươi vừa mới đi ra ngoài
': không còn hiểu rõ, kỳ thật
phạm trù quản hạt của Nam
: Hồng Thất Tử vốn không chỉ dừng lại ở bảy Minh tông thôi đầu, nên tra cứu nguyên nhân thì lý do vẫn nằm trên
': Hợp Đạo Bảo Địa."
"Ngồi mát ăn bát vàng tuyệt đối không phải tiêu chí của chính đạo, chúng ta chỉ có duy nhất bảy cái Hợp Đạo Bảo Địa, nếu lỡ như xuất hiện
chuyện gì đó ngoài ý muốn
_ thì thiếu đi một cái cũng
: tương đương với thiếu đi một
vị cự phách Hợp Đạo cảnh...
Ví dụ như Nam Dương tông."
"Cho nên chúng ta vẫn luôn
cố gắng hết sức đi bồi dưỡng những thế lực bên ngoài, chỉ
' khác là không thu bọn họ vào
bên trong Bảo Địa, mà tùy ý
- để bọn họ ở bên ngoài đi khai phá lãnh địa cho mình. Cũng giống như những người ủng hộ Nam Dương tông lúc
: trước, bây giờ cũng có không
ít tồn tại đều tự thành đại thế
' lực có được tu sĩ Bạch Ngọc Kinh tọa trấn rồi." "Đương nhiên..." Trịnh Thiên xấu hổ cười: "Bây giờ chưa
chắc bọn họ đã nghe lời
_ ngươi.”
Trên danh nghĩa, đám người ủng hộ kia vốn thuộc về Nam
Dương tông, nhưng trên thực
tế, trong suốt mười vạn năm
dài đằng đẫng này, bọn họ đã sớm được các Minh tông khác
tiếp nhận rồi.
: Huống chỉ là trước mắt, vị trí "Tông chủ" của Thẩm Nghi cũng chỉ có mấy người thừa nhận mà thôi.
"Vẫn nên nói lại vấn đề ban
' đầu đi, những thế lực phụ thuộc vào Nam Hồng Thất Tử này rất ít khi xảy ra vấn đề. Thậm chí những thế lực chỉ mới manh nha phát triển
bước đầu đều nằm dưới
quyền quản lý trực tiếp của
: các trưởng lão. Ví dụ như
Trần gia này, gia chủ của bọn họ chính là cường giả Phản
Hư tầng năm, chẳng qua theo
tin tức bên trên ghi lại thì
đoạn thời gian gân đây đối phương đã ngã xuống rồi."
"Và tới tận bây giờ, khoản
hiếu kính của năm nay còn chưa giao lên, cũng không nói một câu nào, hành động ấy đã bị coi là phản bội."
Khi nói đến hai chữ “hiếu
' kính”, Trịnh Thiên cũng không có lấy một chút ngượng ngùng nào. Bởi vì ở Nam Hồng, có bao nhiêu thế lực muốn giao còn không đủ tư
cách ấy.
Trên thực tế, Thất Tông hầu
như chỉ che chở cho những thế lực do một tay mình bồi
dưỡng nên thôi, bọn họ sợ bị
yêu ma đục nước béo cò, trực
tiếp chọc một tay vào. "Tình huống cụ thể ra sao vẫn
: phải đi qua bên đó nhìn một
cái mới biết được. Nhưng ta
: phải nhắc nhở ngươi một câu, chuyện này đại biểu cho thể diện của Thất Tông, kể cả khi tình huống không đúng,
chúng ta cũng nên cố gắng
hết sức không nhúng tay vào,
' dẫu sao không làm cũng tốt hơn làm sai." "Hiểu rồi." Thẩm Nghi chợt có cảm giác bản thân vừa một
lần nữa trở về Bách Vân
_ huyện ngày xưa. Chẳng hiểu
sao hãn quanh đi quần lại
một vòng lớn, cuối cùng lại bắt đầu đi thu hồi tiền quà
cáp hiếu kính, xem như đã trở về với nghề cũ của mình rồi. Trần gia, Nam Hồng. Trong chính điện hùng vĩ, có
_ đặt một chiếc quan tài trống
rỗng. Nhóm tộc nhân đang
' đứng xung quanh đầu mặc áo tang trên người. Bọn họ vây quanh một thanh niên với khuôn mặt tiều tụy, một mực trầm mặc nhìn ra ngoài cửa
lớn.
Chỉ thấy bên ngoài điện, có
một bóng người đang đứng thẳng tắp, khuôn mặt giống
thanh niên tiều tụy kia đến
: bảy phần, mặt mày sáng
láng, ngọc thụ lâm phong, tuyệt đối là tiêu sái lỗi lạc.
"Quan tài của phụ thân còn
: chưa xuống mồ, ngươi đã vội vã như vậy rồi sao?" Thanh niên tiều tụy kia chính là trưởng tử của Trần gia, một
- tia hung tàn vừa xẹt qua
trong mắt của gã, bàn tay hơi
' khép mở, thiên địa khí tức quanh thân đầu mơ hồ xuất hiện dấu hiệu bạo động rồi. Tộc trưởng ngã xuống, đợi
đến khi làm xong tang lễ, mới
đến thời điểm thượng vị.
Nhưng chiếc quan tài này đã bị bào đệ của gã trực tiếp
chặn ngay bên trong đại điện
ròng rã suốt một tháng trời
nay. Trong khoảng thời gian đó,
Trần gia đã tổn thấy thảm
trọng, chỉ tính riêng tộc lão
: Phản Hư tầng bốn đã có bảy vị bị thương nặng, thậm chí hai vị trong đó, còn bởi vì đối phương ra tay tàn nhẫn, mà
' không cứu nổi, đã ngã xuống
rồi. "Nhìn ta rất vội vàng sao?" Rốt cục người nọ cũng xoay lưng lại, bỗng nhiên bật cười một tiếng, rồi
Dứt lời, thanh niên kia lập tức
: uống một hơi cạn sạch, rồi
ném vò rượu xuống đất, trực
tiếp bước vào trong điện. Nương theo tiếng răng rắc
giòn vang ấy, đám người
đang đốt giấy để tang đồng
- loạt lui về phía sau một bước, trong đáy mắt hiện lên vài phần phức tạp.
Sinh con như rồng vốn là
chuyện tốt để gia tộc chấn
hưng, nhưng hỏng ở chỗ, bọn họ lại đồng thời sinh ra hai con rồng, thậm chí con rồng bệnh trong đó còn chọn đúng một thời cơ không thích
hợp nhất để một lần nữa tìm
tới tận cửa nhà.
Chỉ còn lại một mình Trần Tử Long đứng trước quan tài,
trên gương mặt tiều tụy để lộ
ra sát cơ nồng đậm. "Một vò này, kính Trần Tử Khí
: ta, dưới tình huống như vậy,
còn có thể thay Trần gia ta
: mở rộng lãnh thổ, đánh xuống một khối địa bàn to lớn, giành được công đầu." Trần Tử Khí lại uống một vò
rượu, lại dùng ống tay áo lau
khóe môi. Sau đó, gã thong
' thả đi đến trước người Trần Tử Long, lấy ra một vò rượu cuối cùng đưa tới: "Một vò này, ngươi kính ta, trực tiếp thừa nhận ta làm tộc trưởng
thích hợp hơn ngươi. Nếu
: không..."
Giọng nói vốn đang hòa nhã của Trần Tử Khí lại phun ra
một chữ cuối cùng tràn đầy sát khí: "Chết."
Dứt lời, gã chậm rãi buông
- tay, trơ mắt nhìn vò rượu cuối cùng kia rơi xuống, giống như một hồi chuông đòi mạng.
Muốn sống, Trần Tử Long chỉ
có thể đón lấy vò rượu này trước khi nó rơi xuống đất. Đối với tu sĩ Phản Hư cảnh, đây vốn không phải việc khó gì.
Dường như đám tộc nhân
: đang đốt giấy để tang đã
nhìn thấy một màn kế tiếp rồi, khiến cho ai nấy đầu thở
dài thườn thượt, vô thức làm
ra động tác chắp tay. Nếu tộc trưởng còn tại thế, có
lẽ vân có cơ hội lật bàn,
nhưng đối phương vẫn lạc
: không minh bạch thì hai vị này cũng chỉ có thể dựa vào thủ đoạn của mình để thượng vị mà thôi.
Và thật hiển nhiên, có thể
' dựa vào sức của một mình mình ngăn đám tộc nhân ở trong đại điện này suốt một tháng ròng rã, Trần Tử Khí đã bày ra thực lực của gã rồi.
Nhưng điều khiến mọi người
: không ngờ tới lại xảy ra, bởi
vì bên trong đại điện lại vang lên tiếng vò rượu vỡ vụn lần
thứ ba.
Bạn cần đăng nhập để bình luận