Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1021: Hợp Đạo. Thần Nhạc Pháp!

Chương 1021: Hợp Đạo. Thần Nhạc Pháp! Chương 1021: Hợp Đạo. Thần Nhạc Pháp!
Nói thật, là người trực tiếp
: chứng kiến quá trình Thẩm
Nghi ra tay trước đó, mức độ
: mong đợi trong lòng lão đối với hắn còn cao hơn những gì Diêm Sùng Chướng suy đoán, nhưng ngay cả khi đã suy
' nghĩ theo phương hướng
khoa trương nhất - đó là
' Thẩm tiểu hữu khô toạ mấy tháng, có thể lĩnh ngộ một tia Thần Nhạc chân ý, cũng coi như thu hoạch không tệ rồi - thì nó vẫn không đủ để diễn
tả tình cảnh hoang đường
đang diễn ra trước mặt lão.
Bởi vì căn cứ vào bộ dáng vừa rồi của đối phương thì
người này không chỉ tiến vào
' Vô Danh Sơn một cách đơn
thuần, hắn còn nhìn thấy sơn đạo kia, sau đó đặt chân lên : đó và mãi cho đến khi một lần nữa đứng lên, hắn mới có : những biểu hiện như này. Tình huống này cũng trực tiếp nói lên rằng Thẩm Nghi ': không chỉ khai ngộ ra Thần Nhạc chân ý, mà xác suất ' càng lớn hơn đó là hắn đã dòm ngó được một bộ phận Thần Nhạc Pháp rồi! Tiểu tử này thực sự cầm đi món đồ trân quý của Bàn Sơn Tông bọn họiI Hơn nữa mãi tới tận giờ khắc này, quá trình khô toạ của hắn mới qua không đến một canh giờ mà thôi. Diêm Đạo Tử chỉ có chút thất
' lạc như thế, đã đủ để thấy
đạo tâm của đối phương
: vững chắc đến cỡ nào rồi, nếu đổi lại là một người nào khác có phần kiêu căng hơn tới đây thì e rằng hiện tại, đã
: không nhịn được muốn lay
tỉnh Thẩm tiểu hữu, sau đó
' dồn dập hỏi hắn xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Chờ một chút." Dương Vận
Hằng vừa phục hồi lại tinh
thần từ trong khiếp sợ, đột
: nhiên lão quét mät nhìn
chằm chằm vào ba vị Nam
Hồng Đạo Tử kia.
Không đúng... Đây là phản ứng gì?
Trong nháy mắt khi Thẩm
- tiểu hữu xuất hiện tình huống, ba người này lại không hẹn mà cùng lấy nhục thân của mình ra bảo hộ đối
: phương, sau đó khi nhận lẫy
đan dược xong, hành động
' của bọn họ lại càng khiến người ta nghi hoặc.
Hình như thân phận của vị
tu sĩ trẻ tuổi này có chút
không quá tầm thường nha?
Nhưng hình như lúc trước
khi Ngụy Nguyên Châu bái sơn, đối phương đã xem nhẹ
người này, cũng không giới
thiệu nhiều hơn mà? Dù hiện tại, trong lòng
': Dương Vận Hãng đang vô
cùng tò mò nhưng lại không
: thể thẳng thắn đi mở miệng hỏi, chỉ sợ câu hỏi này sẽ trực tiếp xúc phạm đến vấn đề gì đó khá là kiêng kị của Nam
: Hồng Thất Tử.
Không vội không vội, chuyện chiêu mộ Thẩm tiểu hữu vẫn phải hỏi thăm rõ ràng trước đã rồi mới quyết định sau. Nói khó nghe chút, nếu tiểu
tử này là nhi tử của vị tông
chủ nào đó, chăng phải mấy
: món đồ Bàn Sơn Tông đưa ra
đều là đổ xuống sông xuống
biển hết sao?
Nghĩ đến đây, Dương Vận Hằng trực tiếp tiến lên kéo : Diêm Sùng Chướng lại, ý bảo đối phương hãy ổn định tâm thần trước. Dựa theo phản ứng lúc trước của Thẩm Nghị, lại ' cộng thêm hành vi không chịu cho hắn ăn đan dược của mấy vị Đạo Tử này, đoán chừng hắn sẽ lập tức bị Vô Danh Sơn bài xích ra ngoài mà thôi. Việc này cũng coi như đặt dấu chấm hết cho quá trình quan sơn của hắn rồi. Sự thật cũng xảy ra giống như những gì lão dự đoán, - theo thời gian trôi qua, mặt trời dần dần lặn về phía Tây, bóng dáng Thẩm Nghi vốn
: đang ngồi trơ trơ dưới đất lại
khe khẽ run lên, sắc mặt vốn
vừa chuyển biến tốt đẹp lại một lần nữa chuyển thành trắng bệch.
_ "Chuẩn bị đút đan dược cho
hắn, nếu không sẽ tổn hại
' đến thần hồn." Diêm Sùng Chướng lại nhẹ nhàng nhắc nhở một lần nữa. Thời gian dài như vậy đã đủ để đám Đạo Tử này kiểm tra xem đan
dược có vấn đề gì không rồi.
Tô Hồng Tụ nhận lấy đan
dược, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Thẩm Nghị,
nhẹ nhàng ngồi xổm xuống,
- vươn tay đỡ lấy hai vai hắn,
yên tĩnh chờ đợi khoảnh khắc hắn mở to mắt ra.
Sau đó... nàng cứ ngồi như
- thế đợi ròng rã một nén
nhang.
Nàng nghỉ hoặc nhìn về phía
' hai người Bàn Sơn Tông, thấy Diễm Sùng Chướng và Dương Vận Hằng cũng lộ vẻ nghi hoặc nhìn mình, thậm chí sự kinh ngạc trong mắt bọn họ
còn rõ ràng hơn cả đám
người mình.
Mí mắt Thẩm Nghi khẽ run rấy, nhìn như có thể tỉnh lại
bất cứ lúc nào, nhưng thân
thể lại không hề nhúc nhích. "Không phải hắn đã ngất xỉu
: rồi chứ?" Dương Vận Hằng
không nhịn được chợt lên
- tiếng hỏi một câu. Kỳ thật lời lão càng muốn nói hơn chính là, có phải vị Thẩm tiểu hữu này vì cố gắng giữ thể diện
nên ngay từ đầu vẫn một
mực ngồi ở nơi đó giả vờ thần
' hồn ly thể?
Bởi vì cảm giác bài xích của Vô Danh Sơn có thể dựa vào ý chí cưỡng ép chống cự sao?
Nói đùa gì vậy? Tưởng chưa : có ai từng trèo qua ngọn núi kia hả? Trong Vô Danh Sơn.
Thẩm Nghi khoanh chân
: ngồi ở lối vào sơn đạo, hai tròng mắt đen nhánh vẫn chăm chú nhìn vào đường nhỏ gập ghềnh trước mắt. Từ
nãy đến giờ, hắn vẫn không
đứng dậy, cũng không tiến
thêm một bước nào cả, nhưng những thứ cần phải chịu đựng khi leo núi lại rơi vào trên người hắn không hề ít. Thậm chí so với chuyện
đạp chân xuống mặt đất,
: từng bước một tiến lên, hắn
: ngồi một chỗ kiểu này sẽ
khiến cho quá trình lĩnh ngộ chân ý trở nên chậm chạp
hơn khá nhiều, đồng thời
mức độ tra tấn bản thân cần phải chịu đựng cũng lớn hơn
những người leo núi khác.
__ Theo lý thuyết, hắn đã sớm bị bài xích ra ngoài rồi, nhưng bảng giao diện đang không ngừng thôi diễn, vậy
mà ngọn núi này cũng bất
lực, chỉ có thể tuỳ ý để mặc
' cho Thẩm Nghi tiếp tục chống cự mà thôi.
"Ôi..." Thẩm Nghỉ khẽ thở ra một hơi, cố gắng ổn định thân hình để không đến mức
. ngã hắn về phía sau.
Dưới tình huống không có yêu hồn làm bạn, trải qua
ròng rã 370 ngàn năm, dù
: hắn chưa bao giờ bước lên
sơn đạo này, nhưng phong cảnh trên sơn đạo đã sớm khắc ở trong lòng hắn rồi. __ Trong đôi mắt dần dần tan rã kia đang mơ hồ phản chiếu ra một tấm bia đá bình thường không có gì kỳ lạ, nó cứ tùy tiện cắm ở ven đường như vậy, nhưng lại mang đến cảm giác ngay cả Thần Tiên cũng không thể lay động được mảy may. Hai chữ viết ngoáy trên tấm bia dường như đang nhắc _ nhở người leo núi, có thể tạm thời nghỉ ngơi một lát. Thần Nhạc! __ Thẩm Nghỉ dùng tia ý thức cuối cùng để mở bảng giao diện ra.
[ Hợp Đạo. Thần Nhạc
: Pháp: Chưa nhập môn ]
Không có phụ tố, nhưng vài
danh tự miêu tả có liên quan
: tới cảnh giới phía trước kia lại
chói mắt đến dọa người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận