Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1016: Vô Danh Sơn (2)!

Chương 1016: Vô Danh Sơn (2)! Chương 1016: Vô Danh Sơn (2)!
"Vậy nhóm các ngươi thật sự
': nhờ vào vận khí để chậm rãi
đi tìm những loại yêu ma
thiên kiêu kia?” Ngụy Nguyên Châu khẽ nhíu nhíu mày, chuyện này có chút không ổn rồi.
Rõ ràng là Tây Long Cung đã
' phát hiện ra hành động của Vô Lượng Đạo Hoàng Tông, lúc này mới có dư lực đi hỗ trợ cho Nam Long Cung, chẳng trách bọn họ lại
nghênh ngang như thế,
' không thèm để ý nhà mình
đã xảy ra vấn đề gì.
Nhưng đối với Nam Hồng
Thất Tử, Long Cung bày ra
: trận chiến như vậy, mà ở thời
điểm hiện tại, bọn họ lại có chút xu thế vướng tay vướng : chân, không thể tuỳ tiện tiếp chiêu được.
Nếu thật sự dựa vào sáu vị tông chủ nhà mình cùng mấy vị tiền bối Hợp Đạo cảnh
' khác, đi chém giết cùng hai
tòa Long Cung kia... Đoán
' chừng vốn liếng vất vả lắm mới tích góp được đầu bị trận chiến này đánh rụng hơn phân nửa, thậm chí phần thắng cũng không cao.
"Ta có thể hiểu được tâm tư
: của đạo hữu." Diêm Sùng
Chướng lập tức dừng bước, nhắm mắt lại: "Ta cũng có
chút mệt mỏi."
Nhưng chờ tới khi đôi mắt ấy mở ra, bên trong đã có hơi ' nóng xuất hiện: "Nhưng nếu bọn họ muốn thứ càng tốt : hơn thì ta cũng không ngại liêu mạng một phen, chỉ cần bọn họ trả đủ giá là được. Chung quanh Bàn Sơn Tông có không ít đồ tốt, chỉ có chút khó gặm mà thôi."
Con yêu ma có thể khiến Đạo Tử Bàn Sơn Tông cũng cảm thấy khó giải quyết thì đặt tới bất cứ nơi nào, cũng
không tính là thế lực nhỏ. Mấy người Ngụy Nguyên
Châu khẽ liếc mắt nhìn nhau, âm thầm có chủ ý. Thẩm Nghi yên lặng đi theo
:: phía sau mọi người, yên lặng
ghi nhớ những tin tức này
- vào trong lòng. Yêu ma vốn là vật vô chủ, Vô Lượng Đạo Hoàng tông tranh được thì đương nhiên hắn cũng có thể
: tranh được.
Mặc dù ở Tây Hồng không có thanh danh của Nam Hồng Thất Tử, sẽ bớt đi rất nhiều tiện lợi, nhưng cũng làm giảm đi rất nhiều băn khoăn,
chỉ đơn thuần là lúc làm việc,
cần phải cẩn thận hơn bình thường mà thôi.
Ở Tây Hồng xảy ra chuyện, sẽ không có cơ hội trốn về
Nam Dương Bảo Địa. Hắn vốn tưởng rằng có Tử Khí
của Huyền Khánh tiần bối
tương trợ, lại cộng thêm trọn
: vẹn mười tầng một Thiên Cung, nội tình phong phú như thế, thì ở trong Bạch Ngọc Kinh, bản thân đã được
coi là tôn tại cực kỳ không tệ
rồi, chứ chưa từng nghĩ đến
tình huống hiện tại, đó là vừa mới đi ra đã được mở rộng tầm mắt.
Lúc trước, thủ đoạn của Vô
Lượng Đạo Hoàng Cung đạo
kia không thể gọi là bá đạo,
: nhưng lại vô cùng quỷ dị,
thậm chí Thẩm Nghỉ còn không thể bắt được khí tức
chân thân của đối phương. Ngay cả người cũng không
: nhìn thấy thì Vô Sinh chưởng
của hắn có mạnh hơn nữa
: cũng không có đất để dụng võ.
Tóm lại là hắn vẫn tu luyện
' hơi lệch nên khi đối mặt với
những thủ đoạn tà môn này
' sẽ biến thành giật gấu vá vai, không tìm thấy phương thức thích hợp để ứng phó, thậm chí còn đạt đến trình độ như trứng chọi đá, không có lấy
một chút manh mối nào để
_ giành chiến thắng.
Thẩm Nghi đang miên man suy nghĩ, đột nhiên lại ngẩng
đầu. Cũng chẳng biết từ lúc
: nàom chỉ thấy trong tầm mắt
của hắn đã có thêm một ngọn núi bình thường không có gì lạ, không được coi là dốc đứng, càng có vẻ thấp bé : hơn những dãy núi còn lại, tựa như một đứa bé đứng cùng nhóm tráng hán vậy. Nhưng không biết tại sao, nó _ lại có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác một cách vô ' cùng khó hiểu.
Thẩm Nghi nhìn kỹ một phen, đột nhiên mới phản ứng lại. Hắn đã biết loại cảm
giác này bắt nguồn từ đâu
rồi, đó chính là Vô Lượng Đạo
: Hoàng Cung lúc trước, bóng
người trên bồ đoàn và bức Giang Sơn Đồ kia cũng không
hợp nhau như vậy.
Nói cách khác, ngọn núi trước mắt vốn không thuộc
về vùng đất này.
_ "Nhãn lực của tiểu huynh đệ không tệ." Diêm Sùng Chướng quay đầu nhìn Thẩm Nghi, lại không chú ý tới sắc
' mặt của ba vị Đạo Tử khác
đều có vẻ cổ quái ngay khi
câu nói này bật ra.
"Ngọn núi này vốn không phải một bộ phận của Hợp Đạo Bảo Địa, nó vốn được Tổ
Sư của tông ta sau khi Hợp
. Đạo, cưỡng ép chuyển đến
: nơi này. Để làm được chuyện
ấy, ngài đã hao phí trọn vẹn
một vạn tám ngàn năm."
_ "Dùng hướng ánh mắt nhìn
toàn bộ Hồng Trạch, chỉ sợ cũng không được tôn tại nào
có thể định khế cùng thiên
địa, từ đó lấy được quyền sở
: hữu ngọn núi này."
"Xin mời đi theo ta!l"
' Dù lúc trước Diễm Sùng
Chướng đã đoán được nỗi lo
' của Dương Vận Hằng, nhưng bây giờ vẫn thoải mái đưa tay ra mời. Trong quyết định này, ngoại trừ tính cách của bản thân gã, vẫn còn ẩn chứa một
ít nhân tố khác nữa.
Phải biết rằng, từ khi Diêm
Sùng Chướng tiến vào Hóa Thần cảnh, gã vẫn luôn quan
sát ngọn núi này, bây giờ đã
- đạt đến cảnh giới mở ba
thành, ít nhất cũng hao phí chừng năm - sáu vạn năm, : nhưng thu hoạch nhận được lại chỉ có thể nói là vô cùng : miễn cưỡng. Có điều, chỉ một chút thu hoạch miễn miễn cưỡng ' cưỡng này lại trực tiếp đặt nền móng cho vị trí Đạo Tử ' vững như bàn thạch của gã. Diêm Sùng Chướng quay về không đúng lúc, không biết trong tông đã xảy ra chuyện gì mới khiến Dương trưởng _ lão suýt chút nữa thì lên tiếng : ngăn cản gã dù làm như vậy vốn là thất thố ngay trước mặt mấy vị khách quý này. Nhưng chắc hẳn vấn đề không lớn. "Đây chính là Vô Danh Sơn
sao?"
__ Bạch Vu cũng trực tiếp thu hồi vẻ mỉa mai ngày xưa, lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía ngọn núi thấp trước mặt.
' Những loại đồ vật được sinh
ra trước Hồng Trạch này, món
nào món nấy đầu cực kỳ đáng giá đi đối xử nghiêm túc. Được Diêm Sùng Chướng dẫn dắt, mấy người bọn họ
nhanh chóng đi theo một con
. đường núi đến trước mặt
: ngọn núi thấp kia. Sau khi
được sự đồng ý của đối phương, bọn họ lại đưa bàn
tay chạm nhẹ vào vách núi
thô ráp kia. Ngụy Nguyên Châu ngước : mặt lên, Tô Hồng Tụ nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay gõ : hai cái, Bạch Vu thì khe khẽ lắc đầu. Quả nhiên, ngọn núi quý - này có thể luôn thuộc về Bàn Sơn Tông như vậy, cũng ' không phải là không có đạo lý. Bởi vì người bình thường đúng là không phát hiện được sự huyền diệu trong đó. Nói là thất vọng cũng không đến mức, dù sao thì vách đá : này thoạt trồng cũng chằng có gì khác thường, có điều những năm tháng nó từng trải qua đã vượt xa tưởng tượng của thường nhân, nên có thể tự tay chạm vào nó một chút, cũng coi là một loại trải nghiệm đặc biệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận