Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 722: Giao Thủ Là Điều Không Thể....

Chương 722: Giao Thủ Là Điều Không Thể.... Chương 722: Giao Thủ Là Điều Không Thể....
"Phù." Thẩm Nghỉ ngồi xếp
: bằng, ánh mắt như mặt giếng
cổ không gợn sóng, chỉ có
: những sợi tơ vàng trên đầu ngón tay hắn là đang nhanh chóng nhảy lên.
Ở trong tay hắn, đại trận
Thiết Họa Ngân Câu vô cùng
' phức tạp lại từ từ hạ xuống đất mà không có lấy một lỗi sai nào.
Với cường độ thần hồn hiện tại của Thẩm Nghỉ, hắn hoàn toàn có thể bày ra hai thức - trong tòa đại trận Phản Hư này, mà thức cuối cùng, hắn
dự định sẽ giao cho Đồng Tâm Xuyến đi tới bù đắp vào. Ở trong mắt người khác, cử động này nhìn như hoang
: đường, nhưng trên thực tế,
nó lại là kết quả nhận được
- sau khi Thẩm Nghỉ suy nghĩ kỹ càng.
Lão cẩu vốn là Đại Yêu Phản Hư cảnh, lại gần như đã vơ vét toàn bộ trân bảo của Nam '. Dương tông vào người mình,
nội tình của nó tuyệt đối là
thứ người thường khó có thể tưởng tượng nổi. Một con Đại Yêu như vậy, chỉ cần nguyện ý đi ra, thì ai có thể ngăn cản được nó?
Vì vậy, bỗng nhiên Thẩm Nghi lại nghĩ đến Trần Càn Khôn của mấy năm trước. Lúc ấy, cũng là một cảnh
tượng như vậy.
: Con Giao Long già ở trong Dương Xuân giang có thể rời khỏi sông lớn bất cứ lúc nào, nhưng Trần lão gia tử lại
' không thể phân thân, hoàn
toàn không thể chăm sóc
' được toàn bộ Lâm Giang quận.
Tình cảnh đó cũng giống như con lão cầu hiện giờ.
Với thực lực của Thẩm Nghị,
: hắn thực sự không thể ngày
đêm canh chừng lão cẩu được, nhưng chỉ cần đối
phương nguyện ý, sử dụng thủ đoạn thoát ly tầm mắt của hắn, là có thể tàn sát
: toàn bộ Đại Càn dễ như trở
bàn tay. Lựa chọn lúc ấy của Thẩm Nghi là, dứt khoát dùng Trần lão gia tử làm mồi nhử, câu
con Giao Long kia ra. Đến tận
bây giờ, chiến thuật của hắn
' vẫn không thay đổi, chỉ có điều Thẩm Nghỉ đã lựa chọn lấy chính mình ra làm mồi nhử.
Lần trước, khi thân phận Sư
_ Hoàng bại lộ, hắn từng trúng
: một trảo của lão cẩu, dưới
tình huống trọng thương như vậy, dù Thẩm Nghỉ có dốc
toàn lực chạy trốn thì chỉ cần
lão cầu nguyện ý đi ra, vẫn có
thể dễ dàng chém giết hắn. Nhưng đối phương không đi
ra.
: Lần này, dựa theo dự tính ban đầu, Thẩm Nghi chỉ muốn dẫn mấy người Ngô Đồng sơn đi theo, hỗ trợ
' mình phân biệt trân bảo một
chút, nhưng cuối cùng lại
' không từ chối đám người của Đại Càn và Hứa gia đi theo. Truy cứu nguyên nhân, chỉ đơn thuần là hắn vẫn muốn
thử xem, lão cẩu kia có thể
rời khỏi đại điện vì bị khiêu
khích hay không.
Giao thủ là điều không thể tránh khỏi. Nên thay vì giao thủ trên địa bàn của đối phương, còn không bằng cứ dứt khoát dẫn dụ đối phương
đi ra.
Hiện tại, Thiên Hoàng Bất Diệt Chân Thân của Thẩm Nghỉ đã đạt tới tiểu thành, không dám nói là có thể
: thắng được lão cẩu, nhưng
muốn ngăn chặn đối phương
' vẫn không thành vấn đề. Đến lúc đó, đám người Đại Càn đang ở ngoại vi, lại rời khỏi Thiên Yêu quật cũng kịp.
Mà lúc này, chỉ cần người của
Ngô Đồng sơn không phải kẻ
: ngốc thì nhất định sẽ đi qua
buông Đạo Bài xuống.
Thẩm Nghi hiểu rất rõ, hắn
: mới là biến số không nằm
trong kế hoạch của hai bên. Nhưng... Mãi cho đến khi hắn
': bước tới phía trước tòa đại
điện này, lão cấu bên trong
: vẫn không có động tĩnh gì. Đến cuối cùng, Thẩm Nghỉ cũng nhìn rõ hiện thực rồi.
- Độ kiên nhẫn của con chó này
còn vượt xa tưởng tượng của
' hắn. Nếu đợi cho đến khi đối phương cảm thấy thời cơ đã phù hợp, thì ngón đòn trả thù giáng xuống vào thời điểm đó nhất định sẽ hung tàn đến
mức vượt quá sức tưởng
. tượng của hắn.
Trừ phi hắn có thể làm được như lão tổ Ngô Đồng sơn,
xem ngoại vật như bụi đất, dù đám bạn cũ có mất hết,
' bản thân vẫn có thể bình tĩnh
như thường, ẩn thế không ra,
: nếu không kiểu gì hắn phải đánh một trận với con chó này.
': Những sợi tơ vàng được một
mảnh sương mù màu đen
' bao trùm, nhanh chóng hạ
xuống, dần dần thành hình.
Trong đại điện, lão cẩu đang
. năm rạp trên tấm bồ đoàn,
cũng chậm rãi mở mắt.
Lúc trước, Trương Lai Phúc đã cảm nhận được có người đột : phá Phản Hư, đồng thời cũng vận dụng khí tức của Đạo Bài. Hành động rõ ràng như vậy,
: chăng khác nào đã coi nó là
kẻ ngu rồi. Nó không rõ lắm, đến cùng là bọn phàm nhân đê tiện này đã chuẩn bị loại cạm bẫy gì,
': nhưng không cần biết như
thế nào, nó cũng tuyệt đối sẽ
' không mắc câu. Trương Lai Phúc hiểu rõ hơn bất cứ ai, mục đích của đám người này rốt cuộc là gì.
Nếu nó bị lừa thì đương
- nhiên là bản thân sẽ rơi vào
kết cục vạn kiếp bất phục. Nó hoàn toàn không cần thiết
phải đi mạo hiểm vào lúc này. Thời gian chậm rãi trôi qua,
: nhưng bốn bề đại điện lại
dường như đã bị đóng băng
_ rồi, hết thảy đầu im lặng, chỉ có những sợi tơ vàng trên đầu ngón tay của Thẩm Nghỉ là không ngừng di chuyển.
Sau đó, miếng ngọc giản
- truyền tin bên hông hắn khẽ run lên, là Đồng Tâm Xuyến, cuối cùng gã cũng học thuộc Cấm Trận theo phương thức cực kỳ cứng nhắc rồi, đó là
không cầu lĩnh ngộ, chỉ cầu
CÓ thể sao chép ra.
Nhiếp Quân trơ mắt nhìn Đồng sư đệ từ đằng xa đi tới
: cửa đại điện, cũng bắt đầu
dùng Đoán Thần Thiên Tỉ bày
: trận. Gã có chút nghĩ không ra. Chẳng lẽ Thẩm Nghi muốn
: dùng một loại đại trận nào đó
để vĩnh viễn vây chết lão cẩu
' ở chỗ này? Nhưng bọn họ bày trận không thèm che giấu như vậy, rốt cuộc là một tên đầu óc ngu xuẩn đến mức nào mới có thể ngốc nghếch
bước vào trong đó chứ?
"Ta thành công rồi sao?"
Đồng Tâm Xuyến đổ mồ hôi đầy đầu, gã đang căng thẳng
tới mức đầu ngón tay cũng
- trở nên run rẩy. Đây là lần
đầu tiên gã tham dự vào quá trình bố trí pháp trận Phản
Hư Cảnh.
Thủ đoạn của Thẩm Nghi quả thực kinh người. Lần trước, gã trông thấy đối phương bày trận, vẫn sử dụng loại hắc sát
chỉ khí này, nhưng đến hiện
tại, để hòa hợp với gã, đối
' phương lại trực tiếp hoán đổi Đoán Thần Thiên Ti thành hỏa tính rồi.
"Cố gắng đứng cách xa một chút." Sau khi Thẩm Nghi nhẹ . nhàng gật đầu, rốt cục Đồng : Tâm Xuyến cũng nhẹ nhàng thở ra.
Gần như ngay sau đó, gã
trông thấy Thẩm Nghỉ cởi
chiếc áo bào đen trên người đưa tới.
"Đây... Đây là dự tính động
: thủ sao?" Đồng Tâm Xuyến kinh ngạc, vội vàng nuốt một ngụm nước miếng xuống. Gã có nằm mơ cũng không nghĩ
- tới, mình lại có thể nhúng tay
vào đấu pháp Phản Hư cảnh. Trong lúc nói chuyện, một vệt lưu quang chợt hóa thành ngân giáp tuyết phi, “Ca ca” hai tiếng, đã bám lên người
Thẩm Nghi.
Thanh niên ấy vốn ngồi tại
chỗ này rất nhiều ngày rồi, rốt cục cũng chậm rãi đứng
dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận