Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1048: Đến Cùng Là Người Độ Kiếp...

Chương 1048: Đến Cùng Là Người Độ Kiếp... Chương 1048: Đến Cùng Là Người Độ Kiếp...
Thẩm Nghi an tĩnh nhìn vào
': bức tượng đá bên kia. Chỉ
thấy sau khi yêu hồn dung
: nhập vào Trấn Thạch, đôi mắt phượng kia đột nhiên có
thêm sắc thái, lại lập tức run lên nhè nhẹ, nỗ lực hết sức
' muốn mở ra.
Có cảm giác mí mắt kia nặng tựa ngàn cân, bởi bất kể nàng làm như thế nào cũng không chống lên nổi.
Thẩm Nghỉ biết phải làm gì
_ để giúp nàng, nhưng sắc mặt
- hắn vẫn như thường, đứng
nguyên tại chỗ.
Bị lừa một lần là đủ rồi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, mãi cho đến lúc trông
: thấy cặp mắt phượng kia có
tỉnh quang lập loè, con ngươi
: càng giống như lưu ly trong suốt, còn có cảm giác một ngộn hỏa diễm vô hình đang nhảy nhót bên trong.
Đợi cho đến khi những đặc
điểm thần dị này biến mất, một tia mỏi mệt thật sâu mới xẹt qua trong đôi mắt phượng yêu. Nhưng rất nhanh Xích Nhãn Huyền
Phượng đã che lấp tia mỏi
. mệt này, vất vả lắm nàng mới
- tranh thủ được cơ hội, nên
thực sự không muốn để người bên ngoài khinh
thường mình.
"Phù." Cuối cùng Thẩm Nghi phất tay, từng viên Yêu Ma
: Bản Nguyên được ngưng tụ

Huyền Phượng... Không
đúng, hiện giờ nên là Thanh Phượng mới đúng. Nữ nhân
: này đã biểu hiện ra đầy đủ
lực lượng ý chí. Dưới tình
' huống hai bên không phải là đồng tộc, nàng lấy yêu hồn cảnh giới Phản Hư tầng mười hai, lại có thể khống chế được một bộ phận của pho tượng
Trấn Thạch Bạch Hư Kinh
trước mặt.
Chuyện còn lại không liên quan đến ý nghĩ của bản thân
nàng, chỉ vẻn vẹn là Yêu Hồn
không đủ cường đại mà thôi. Nếu đã dự định dùng nàng,
Thẩm Nghi sẽ không keo kiệt
nữa. Từng viên Yêu Ma Bản
: Nguyên đã được hắn dứt khoát lưu loát ném về phía nàng.
_ Trong toàn bộ quá trình,
cánh cửa lớn của Thượng
' Hoàng Tiên thành đã hơi khép mở, dường như nó cũng không biết nên đóng hay là nên mở ra?
Đấn cùng là người độ kiếp
. này đã chết hay chưa?
Sau khi từng viên Yêu Ma Bản Nguyên không chút keo
kiệt được rót vào hồn phách
của phượng yêu, trên bảng giao diện, rốt cục phía trước : tên của nàng cũng có thêm một chữ Trân. "Ngang!" Đúng vào thời điểm ấy, giữa : thiên địa chợt vang lên một tiếng phượng minh bén nhọn, phía trên bức tượng Trấn Thạch màu xám trắng cũng một lần nữa trở nên sáng bóng, nhưng đương nhiên nó vẫn giữ bộ dạng thê thảm kia. Giờ phút này, toàn bộ tra tấn mà lúc trước bộ thân thể này đã phải hứng chịu, đầu rơi xuống trên người nàng, nhưng so với tiếng kêu rên lúc trước, trong tiếng phượng hót lần này lại đồng thời ẩn : chứa cảm giác thê lương cùng với phẫn nộ.
Nàng từng bị Thẩm Nghi dùng phương thức thô bạo nhất đánh chết, chứ còn lâu
' mới được chết một cách dứt
khoát lưu loát như vị Phượng
_ gia kia. Trước đó, nàng từng bị cầm tù và rút đi tinh huyết bên trong Thiên Kiếm Tông ròng rã mười vạn năm.
Phải biết rằng, tinh huyết
_ chính là nần tảng của Yêu tộc,
: nồi đau khi bị rút đi tinh
huyết tuyệt đối không phải người thường có thể chịu
đựng được, hơn nữa cảm giác
- tính mạng của mình bị nắm
trong tay người khác cũng không hề tốt đẹp gì.
Nhưng đến cuối cùng, so với
chạy trốn, triệt để rời xa loại tra tấn này, đầu óc của nàng lại muốn trước khi chạy thoát thân, quay lưng lại ban cho
' Thiên Kiếm Tông một niềm
vui to lớn.
Mặc dù chuyện nàng làm khá là khó coi, cho dù Thẩm Nghi không đột nhiên xuất hiện thì chỉ dựa vào sự sắp
xếp của nàng, Tô Hồng Tụ kia
_ cũng tuyệt đối không xảy ra
: chuyện lớn gì, nhưng ít nhất
cũng có thể nhìn ra tính cách của Huyền Phượng này có
chút bướng bỉnh.
"Đến đây!" Lưu Ly Phượng Yêu Trấn : Thạch đột ngột đứng bật dậy, gầm lên một tiếng thật cao : để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng. Nàng không muốn trở lại _ nơi tính mịch cô độc đó nữa, vì vậy mới biến thành bộ ' dáng càng bướng bỉnh hơn khi còn sống để đương đầu với khó khăn trước mặt. Đương nhiên Thiên Kiếp sẽ không thay đổi chỉ vì tâm tư của người độ kiếp dao động. Nhưng Thẩm Nghi lại dần dần tăng nhanh tốc độ rót vào thọ nguyên của yêu ma. Thanh Phượng Trấn Thạch lại ' ngã xuống, lại lăn lộn điên cuồng trên mặt đất, bệnh tật : đau đớn tàn nhẫn nhất thế
gian đầu rơi cả lên người
nàng, cốt nhục hóa huyết,
sinh mủ đỏ tươi, toàn thân đầy rẫy những lỗ thủng lớn mang theo mùi hôi thối kinh ' người.
Nàng dùng đôi cánh che kín đầu, biểu hiện cũng không tốt hơn bao nhiêu so với con
phượng yêu lúc trước, nhưng ít ra thì sau câu "tới đầy” kia, : nàng đã ngậm chặt miệng,
không phát ra bất kỳ thanh âm nào nữa.
__ Hơn hai mươi vạn năm tuổi thọ của yêu ma tuỳ tiện trôi qua trên đầu ngón tay của
Thẩm Nghi.
__ Mãi cho đến khi đống đá vụn bên dưới lại một lần nữa hội tụ thành một ngọn núi cao, đại dương mênh mông
' kia cũng dần dần bình tĩnh
xuống, từng sợi lông vũ màu
' xanh lại một lần nữa phủ đầy thân thể bức Lưu Ly Phượng Yêu Trấn Thạch, thậm chí nhìn bộ lông sau khi mọc lại kia còn rạng rỡ hơn cả lúc
trước... cuối cùng nàng cũng
chậm rãi thu hồi đôi cánh, để
lộ ra cần cổ thon dài cùng với cái đầu thoáng hiện vẻ xinh đẹp kia.
:_ Phượng yêu kinh ngạc nhìn
chằm chằm xuống mặt đất, ánh mắt có chút ngây dại, ' nhưng rất nhanh, nàng đã lập tức phục hồi lại tinh thần, sau : đó thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi quay đầu nhìn về phía hư vô. _ Ngay sau đó, hai cánh ầm âm vung lên! [Nam Điện Chủ: Thanh Phượng Úc Lan ]} Đợi cho đến khi rời khỏi cổng thành, con Thanh - Phượng với sải cánh che : khuất bâu trời lại lượn vòng quanh chân trời thêm một lần nữa, nhưng nó không hạ xuống bảo tọa Vạn Yêu Nam : Điện kia, mà hóa thành một luông lưu quang hạ xuống trước mặt Thẩm Nghi.
Đợi cho đến lúc quang mang
tán đi, mỹ phụ có bộ dáng quen thuộc, khoác trên mình chiếc váy dài lông chim màu xanh xa xỉ, cung kính khom
người hành lễ: "Úc Lan tham
kiến chủ nhân... May mắn
' không làm nhục mệnh."
Theo lý mà nói, sau khi con yêu ma kia thông qua độ kiếp, được thọ nguyên mênh
mông rót vào như thế, thì
_ hình dáng của nó phải lộ ra
: vẻ già nua mới là bình
thường, nhưng nghĩ đến hành vi kéo vạt áo ban đầu
của phượng yêu, còn có đủ
các loại hành động như khi
độ kiếp, nàng cũng phải dùng đôi cánh rộng lớn kia che
: khuất khuôn mặt của mình,
thì hiển nhiên Thẩm Nghi
: cũng có thể hiểu được vì sao đối phương lại dùng tư thái như vậy để thể hiện mình.
_ Điều này cũng nói rõ rằng
đối phương đã hoàn toàn
' nắm giữ được bức Trấn Thạch
nọ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận