Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 793: Vây Mà Không Giết!

Chương 793: Vây Mà Không Giết! Chương 793: Vây Mà Không Giết!
"Bao vây cho ta!" Đối mặt với
' cơn sóng nước phô thiên cái
địa đang ùn ùn cuốn tới, khóe
: mắt Thẩm Nghỉ lóe lên một tia dữ tợn, hắn lại một lần nữa kích thích Thiên Hoàng trong cơ thể.
Rồi ngay sau đó, kim diễm
' toàn thân đã trở nên ngưng thực gấp mấy lần lúc trước, nhìn giống như một đôi cánh vàng chân chính, thậm chí còn mang theo uy thế muốn
nấu trời đun biển, làm cho
- từng cơn sóng nước đầy trời
: nhanh chóng bốc hơi hết,
khiến một mảnh sương trắng mịt mờ chiếm cứ lấy thương
khung.
"Ôi..." Con cá nheo vội vàng đưa tay ngăn luồng sóng . ' nhiệt cuôn cuộn kia tiến lại, có cảm giác toàn bộ da thịt : của mình đều muốn bốc hơi " Đúng vào lúc này, bên tai nó _ lại vang lên một tiếng chó sủa: "Chủ nhân ta ban ân, ' ngươi cũng dám đưa tay đi ngăn cản?" Trong lúc nói chuyện, hai cái móng chó lại đột ngột khoác lên trên cánh tay của cá nheo, _ cưỡng ép kéo hai tay của nó ra. "Ngoan ngoãn lĩnh thưởng cho ta!" Oanh —— Chỉ thấy Kim Hoàng vừa đột ngột bay ra từ trong sương trăng. Con cá nheo không kịp đề phòng, chỉ : biết trừng to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn kia. Ở thời điểm hiện tại, trong tầm mắt của nó chỉ còn lại duy nhất một luồng kim diễm đang bùng cháy trên mi tâm của đối phương. Phụt! Thẩm Nghi lấy tay làm lưỡi đao, đâm vào từ xương cổ, ngang nhiên chém xuống, - trực tiếp chém nó thành hai nửa! Từ sau khi Trương Lai Phúc đi : theo Thẩm Nghi, đấu pháp của nó hoặc nhiều hoặc ít cũng bị chủ nhân ảnh hưởng, ' nên ngay khi cá nheo kia bị lưỡi dao tay bổ đôi, nó trực - tiếp vùi đầu vào trong cơ thể đối phương, ngậm một viên Yêu Đan ra, sau đó mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào chủ ' nhân, chờ đợi một câu khích lệ. Thẩm Nghỉ gấp gáp điều chỉnh lại hô hấp, rồi vội vàng cưỡng ép kiềm chế đan độc _ ăn mòn, hiện giờ, ngay cả : đầu ngón tay đang giấu trong tay áo của hắn cũng thoáng phát run lên. _ Sau đó, hắn có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Trương Lai Phúc, dù sao hắn cũng quen
: nuốt sống Yêu Đan rồi, mặc
dù đã biết con chó trước mắt
mình vốn là hình ảnh hiển hóa ra từ Trấn Thạch, nhưng móc Yêu Đan từ trong miệng chó ra, trong lòng vẫn có chút
': vướng mắt, không sao vượt
qua được. "Trở về đi." Thẩm Nghi nhận lấy Yêu Đan, sau đó kéo theo thi thể của con cá nheo, đồng thời nhét vào trong chiếc
nhẫn ở ống tay áo và lập tức
_ hạ xuống phía dưới.
Kim diễm toàn thân tiêu tán đi, tràn vào trong cơ thể Kim
Hoàng. Hắn ngước mắt nhìn
về phía thổ thành trước mặt.
Chỉ thấy Trương Lai Phúc đã sắp xếp chỉnh tê thi thể của ba con Thủy tộc còn lại. : Đấu pháp mấy lần, thủ đoạn tăng lên. Nhưng nghĩ lại cảnh giới tiếp : cận Phản Hư tầng năm của nó... thì hình như chuyện này ' cũng chỉ có thể coi như bình thường mà thôi, chẳng qua lúc trước nó xử lý quá mức cồng kềnh phức tạp, mà hiện giờ lại ngăn nắp chỉn chu như thế, mới hình thành nên loại cảm giác tương phản khá lớn kiểu này. Thẩm Nghỉ thuận tay thu ba bộ thi thể ấy lại riuif cất bước đi về phía thổ thành. "A..." Bảo Hoa tiên tử thoáng
': há miệng, ngơ ngác nhìn
chằm chằm vào bóng người
: đang đi về phía mình. Kỳ thật nàng đã từng chứng kiến quá trình xuất thủ của
_ rất nhiều cường giả, ví dụ
như nhóm trưởng lão cùng
' với sư huynh có tu vi vượt xa nàng không ít, thế nhưng bình thường, những loại pháp quyết bọn họ thi triển đầu để lộ rõ phong thái ôn
tồn lễ độ, đến điểm là dừng.
. Còn kẻ đấu pháp gọn gàng
- linh hoạt, lộ rõ đặc tính sát
phạt máu tanh như Thẩm Nghị, thì lại là lần đầu tiên
nàng nhìn thấy. Sau khi kim diễm đầy trời tán
đi, chỉ trong nháy mắt, sát khí
trên người thanh niên kia
: cũng trực tiếp biến mất vô tung vô ảnh, hắn lại biến trở về bộ dạng yên tĩnh lúc trước.
_ "Đồ vật." Cho đến khi Thẩm
Nghỉ thò tay về phía mình,
' Bảo Hoa tiên tử mới lấy lại tỉnh thần, có chút ngượng ngùng nói: "Cảm ơn ngươi đã giữ bí mật giúp ta."
Ngay cả khi rơi vào tình
. huống vừa nãy, Thẩm Nghỉ
: cũng không gọi thăng tên
"Bảo Hoa Đan" ra, hiển nhiên là hắn đã phát hiện nàng
đang lo lắng điều gì rồi. Nhìn qua có cảm giác không
: quan tâm tới bất cứ điều gì,
ai ngờ tâm tư của hắn lại chu
- đáo tỈ mỉ như thế. "Ta ra ngoài không mang theo, sau khi trở lại tông môn
sẽ đưa cho ngươi, hãy tin ta!"
Nói xong, dường như nàng
' đã đưa ra một quyết định gì đó, lập tức đưa đôi môi đỏ mọng đến bên tai Thẩm Nghị, thì thầm: "Trong Bảo Hoa tiên tông kia, ta là..."
Lời còn chưa nói xong, năm
: ngón tay thon dài đã đặt lên
mặt nàng, vô tình đẩy nàng
ra chỗ khác.
"Không có hứng thú, ta chỉ cần đan dược." Thẩm Nghi
lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng
một cái, có vài thứ chỉ cần
- trong lòng biết rõ là tốt rồi, cái gì cũng nghe, chỉ mang đến cho bản thân một ít phiền toái không cần thiết.
Mấy thứ như thanh danh này,
' khi đi ra bên ngoài chỉ là một đống phân trâu trong đám ruồi bọ. Tùy tiện tới gần, ngoại trừ để nó dính vào tay thì không mang đến bất cứ
lợi ích gì cả.
"Ta biết..." Bảo Hoa tiên tử có
chút mất mát buông hai tay xuống, bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ
muốn hỏi với ngươi một
_ tiếng, chẳng biết ngươi có
thể giúp ta nghĩ biện pháp hay không, bởi vì nhìn người có vẻ như rất dày dặn kinh nghiệm.” "Ta không muốn nhìn thấy bọn họ bị chết, lại không dám gây phiền toái cho sư phụ ' của mình. Bà đối xử với ta rất tốt, lại là một lão thái thái lẻ - loi hiu quạnh, đã một đống tuổi rồi, cũng không thể mời bà ấy ra đấu pháp với người khác được." Hiển nhiên, dù với chút kinh nghiệm quá mức nông cạn của nàng, cũng đại khái hiểu được tình huống ở nơi đây phức tạp tới cỡ nào, thậm chí còn có Thủy tộc Phản Hư trung kỳ đang nhìn chằm chằm vào Tiêu gia bảo. Vấn đề là đối phương hoàn
: toàn không thừa dịp Bảo Hoa
Tông bên kia còn chưa kịp
: phản ứng, mà dứt khoát làm một lần hành động bắt toàn bộ bọn họ lại chỉ lặng lẽ vây mà không giết, giống như đã
' nhận được mệnh lệnh từ bên
trên, nhất định phải tọa trấn
' Tiêu gia bảo này, trông coi một thứ gì không rõ. Nhưng trên người những con Thủy tộc vừa rồi vốn không
có đánh dấu thân phận rõ
_ ràng.
Xét cho cùng, những thứ không biết mới càng khiến
người ta lo lắng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận