Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 695: CMN, Ngươi Cũng Được Coi ...

Chương 695: CMN, Ngươi Cũng Được Coi ... Chương 695: CMN, Ngươi Cũng Được Coi ...
Thần Phong Yêu Hoàng vội
: vàng né tránh, đã thấy Nhiếp
Quân đột ngột lao lên ôm lấy,
rồi hung hăng ấn mình xuống dưới đất.
Huyền Kiếm mang theo lôi quang cũng từ phía dưới nổ bắn đến, trực tiếp xuyên qua ' thân thể bọn họ. Hai bóng
người “Rầm rầm” đập thẳng
vào dòng suối, bắt đầu phát sinh chiến đấu cận thân, quyền quyền đến thịt. "Mẹ nó, ngươi đúng là có : bệnh." Thần Phong Yêu Hoàng nện một quyền lên mặt Nhiếp Quân, còn chưa nói xong, đã thấy đối phương giống như một con chó điên bu lại, cắn một miếng vào mép cái mồm to như chậu
máu của nó.
: SOạtl
Khóe miệng Thần Phong Yêu Hoàng vừa có thêm một lỗ
: thủng, khuôn mặt càng dữ
tợn gấp mấy lần lúc trước. "Phi." Nhiếp Quân vừa phun ra mấy cái răng nhọn sắc bén, trên mặt lại trúng thêm một quyền.
Thần Phong Yêu Hoàng trở
- tay rút thanh Huyền Kiếm
đang đâm xuyên trên người mình ra, chỉ nghe “Phù” một
tiếng đã hung hăng chém
xuống bả vai Nhiếp Quân,
lưỡi kiếm khảm vào bụng gã, thiếu chút nữa đã chém gã
thành hai đoạn.
: Sau đó, con yêu ma này một mực nhìn chằm chằm vào con chó điên vẫn đang cắn vào cổ mình không nhả ra, gắt lên
': một tiếng: "Cút ngay!"
Nó buông chuôi kiếm ra, có chút vô lực đạp đối phương bay thẳng đến đầu kia của dòng suối: "Con mẹ nó, ngươi cũng được coi là tu sĩ hả?"
"Liên quan gì đến ngươi."
: Ảnh mắt Nhiếp Quân thoáng
trở nên mơ hồ, toàn thân ngâm trong nước suối, gã thở
hổn hển hai hơi rồi lại một
- lần nữa đứng lên, nhưng
chưa đi được hai bước, cả người đã ngã xuống.
Thần Phong Yêu Hoàng hít
sâu hai hơi, đang chuẩn bị đi về phía gã lại phát hiện rõ ràng là Nhiếp Quân đang ở hạ du, nhưng tại sao lại có
huyết tương lẫn nước suối
chảy qua dưới chân mình? Nó vô thức xoay người nhìn lại. Chỉ thấy một thanh niên với thân hình thẳng tắp đang khoanh tay đứng tại một nơi
khác của dòng suối. Bộ hắc
bào rộng thùng thình, có vẻ
: không vừa người đang bị gió
núi cuốn bay, ngay cả y phục đối phương cũng không mặc
cho tử tế, cứ để lộ ra một
: mảnh huyết nhục mơ hồ,
thậm chí trên cơ thể rắn chắc kia còn xuất hiện vài lỗ thủng
kinh người.
: Trong nháy mắt khi nhìn thấy bộ pháp bào Nam Dương kia, da mặt Thần Phong Yêu Hoàng thoáng co giật hai cái.
Thôi hỏng rồi, xảy ra chuyện
rồi.
Sao có thể như vậy được? Đám súc sinh kia mặc trên
người mấy bộ pháp y tốt
nhất, lại cầm các loại pháp
: bảo trên tay, thậm chí còn
chiến đấu ngay dưới cái nhìn chăm chú của lão cẩu, thế mà
cuối cùng vẫn đánh thua?
Đánh thua thì cũng thôi đi. Nhưng thanh niên này ... nhìn
như thương thế trên người
rất nặng, nhưng vẻ miệt thị
: trên mặt lại không giống như giả vờ. Hắn hoàn toàn không để nó vào trong mắt, hiển nhiên là hắn vô cùng tự tin
với thực lực của bản thân.
Cuối cùng, nó cũng đợi được đối phương mở miệng. "Cút."
Thanh âm không lớn, nhưng
đối với Thần Phong Yêu
: Hoàng, đây tuyệt đối là một
tiếng quát to đến đinh tai
nhức óc.
Ngay sau đó, nó trơ mắt nhìn
Thẩm Nghi đi về phía mình. Lạch cạch, lạch cạch, lạch
cạch.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, tiếng nước suối văng lên tung tóe lại có vẻ khá chói tai.
Thanh niên mặc áo bào đen
kia không nhanh không chậm
' lướt qua Thần Phong Yêu Hoàng, thậm chí còn không để lại cho nó một tia dư quang nào trên khóe mắt, cứ thế đi đến bên cạnh Nhiếp
Quân, lập tức nắm chặt y
phục trên người gã, xách lên.
Mãi tới giờ khắc này, cuối cùng Thẩm Nghỉ cũng chịu ngoái đầu lại, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thần Phong Yêu
Hoàng một cái. Thần Phong Yêu Hoàng thoáng liếc mắt thăm dò tình
': huống sau lưng. Cùng lúc đó,
một sợi tỉnh hồng tựa như
mực nước nhanh chóng thấm xuống nước suối, rồi dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được trải rộng về phía chân trời, chỉ trong giây
lát, đã lan tràn ra hơn năm
trăm trượng.
Rất nhanh, Thần Phong Yêu Hoàng đã bị cái nhìn của chín
đôi mắt bao phủ, chín con
Tiên Yêu không ngừng ngụp
lặn trong biển máu, mang theo sát khí đằng đằng.
Ngoại trừ chuyện này, hai cái
: tượng đá cao ngất tựa như vừa sống lại, cũng hờ hững nhìn về phía nó.
"Phù." Thần Phong Yêu
Hoàng liếc mắt nhìn số phù
' lục còn thừa lại không nhiều lắm trên người mình, lại thêm áo bào màu đen thoáng chập chờn trên người thanh niên kia, cuối cùng nó cũng sinh
lòng thoái ý.
Bởi bất kể như thế nào cứ về
Thiên Yêu Quật hỏi tình
huống trước rồi nói sau.
': Không để lại bất cứ một lời
nói nào, Thần Phong Yêu Hoàng đã trực tiếp quay
người lao về phía xal
: Mãi cho đến khi bóng dáng của nó hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, tòa Đạo Cung trên không trung cũng
': nhanh chóng rút đi.
Trong lòng Thẩm Nghi thoáng có chút buồn bực, ngũ tạng của Đạo Anh không ngừng co giật, trên ngực hắn xuất hiện những đường vân
màu vàng, trực tiếp phủ kín
toàn bộ thân thể.
Vào thời điểm này, tại thức hải của hắn, hai bức tượng
Trấn Thạch vẫn một mực vận
' sức chờ phát động, rốt cục
cũng không nhịn được mà lên tiếng kinh hô.
Nếu vừa rồi Thần Phong Yêu
: Hoàng có chút dị động nào đó, thì đấy cũng là thời khắc hai đứa chúng nó trực tiếp động thủ ngăn chặn đối
pương, để cho chủ nhân rời
khỏi nơi này. Kim Sĩ Hung Hổ hiện thân, vội vàng chống đỡ thân thể của Thẩm Nghỉ, nhẹ nhàng dùng đôi cánh vàng của mình phủ
lên người hắn.
"Sắc Yêu Kim Tiễn?" Nhiếp
Quân mờ mịt mở mắt, nhìn chuỗi hoa văn màu vàng trên
người Thẩm Nghi, và không
: một câu nói nhảm, gã trực
tiếp bấm pháp quyết. Theo động tác của Nhiếp : Quân, chuỗi kim văn vốn đang phủ kín thân hình kia đã : chậm rãi tụ tập lại thành một luồng. Bàn tay Nhiếp Quân run rẩy _ kịch liệt, lại cưỡng ép điều động khí tức, khiến cho đôi ' mắt của gã tối sâm đi rất nhiều. Không biết đã qua bao lâu, gã mới đứt quãng đánh ra đạo pháp quyết thứ chín. Đến . đây, rốt cục luồng kim mang kia cũng chậm chạp bay ra từ lồng ngực Thẩm Nghi, và một lần nữa ngưng tụ thành một mũi tên vàng. Nhiếp Quân vừa trông thấy : cảnh này cũng dứt khoát hôn mê bất tỉnh. Lại có thu hoạch ngoài ý ' muốn! Thẩm Nghỉ thuận tay thu Sắc Yêu Kim Tiễn vào bảo cụ trữ vật rồi lập tức nuốt từng viên từng viên Yêu Đan bồi bổ. Mặc dù ngũ tạng Đạo Anh vẫn bị tổn thương dưới kim . mang kia, thì ít nhất là vân : miễn cưỡng có thể vận dụng được. Hắn lại một lần nữa gọi bạch mã ra, ném Nhiếp Quân
trong tay lên lưng ngựa, còn
bản thân leo lên Kim Sí Yêu
: Hoàng, nằm sấp trên lưng nàng, rốt cục thân thể vẫn luôn căng thẳng kia cũng triệt để thoát lực.
Kim quang và bạch mang đan
xen trực tiếp lao về phía Đại
Càn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận