Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 973: Chỉ Thua Một Bậc, Lại Sợ Hãi ...

Chương 973: Chỉ Thua Một Bậc, Lại Sợ Hãi ... Chương 973: Chỉ Thua Một Bậc, Lại Sợ Hãi ...
Đứng đối diện với gã, có vẻ như thân hình của Tô Hồng Tụ lại trở nên gầy guộc hơn _ rất nhiều. Mái tóc đen nhánh mượt mà, bộ đại bào màu đỏ tươi bay phất phới nhìn giống như một chiếc áo cưới xa hoa, ống tay áo xoay chuyển, lại nhấc lên từng luồng kiếm ý vô biên.
Nàng ngước mắt nhìn về phía Lưu Hưng Sơn uy phong lãm lẫm trước mặt, thoáng
trầm ngâm một lát, bỗng
nhiên lại không nhịn được lẫy : mu bàn tay che môi, phát ra
một tiếng cười khẽ: "Xùy." Ảnh hưởng của nụ cười này thật lớn, bởi vì ngay khi nó vừa bật ra, khuôn mặt vốn có chút lạnh lùng của nàng, ' bông nhiên lại trở nên xinh đẹp động lòng người.
Tiếng cười như vậy, lọt vào trong tai người khác, đã làm bọn họ thoáng ngẩn ra một
chút theo bản năng, nhưng
rơi vào trong tai Lưu Hưng
' Sơn, lại khiến ngũ quan cố tỏ vẻ hờ hững của gã xuất hiện một chút dị động rất nhỏ.
Tiếng cười này lập tức khiến
gã nhớ lại câu chuyện cũ tồi
tệ đến không thể chịu nổi của
: trước kia, cùng với nỗi hoảng
sợ bản năng vẫn được nuôi dưỡng qua bao nhiêu năm
tháng.
Chỉ thua một bậc, lại sợ hãi nhiều năm như vậy?
Lưu Hưng Sơn không rõ, rốt
: cuộc là đối phương đã dựa vào cái gì lại dám chém ra
một kiếm hủy đi động phủ của gã trong khi trên tay
': không hề có chứng cớ?
Mà ngay cả khi gã muốn đi tranh đoạt Bảo Địa, cũng sẽ lựa chọn Nam Dương tông, mà không phải là Thiên Kiếm tông ở gần mình hơn, đây
xem như đã cố ý tránh né vị
. Đạo Tử này rồi.
Lẽ nào nữ nhân này không hề sợ gã một chút nào sao?
Dựa vào cái gì!
"Giết!" Lưu Hưng Sơn hung ác gầm lên một tiếng, con
linh thú bốn cánh đạp vó
xông lên, chuôi trường kiếm
: lập loè mang theo ánh vàng giống như vầng mặt trời đang lên cao, đâm thẳng vào mắt khiến người ta không thể
' mở ra được.
Hai tu sĩ Bạch Ngọc Kinh đấu pháp, ai nấy đầu cầm trên tay Hồng Mông Tiên Kiếm, chỉ tính riêng dư uy khi xuất thủ cũng đủ để khiến
thiên địa phải âm ầm rung
động!
Nhưng trong nháy mắt khi ống tay áo màu đỏ giơ lên,
bóng người vốn đang thúc
: ngựa xông lên kia lại bị một
đường kiếm quang màu trắng như tuyết bao phủ vào. Tình cảnh không khác gì : nhiều năm trước. Phần đông trưởng lão không chút do dự, đã trực - tiếp liên thủ bảo vệ bốn phía, thiên địa linh khí hùng hồn ' bao bọc khu vực bên ngoài màn sáng lại, cũng thuận thế đưa toàn bộ đám đệ tử chấp sự, kể cả ngoại môn trưởng lão đang ở bên trong, lưu loát chuyển đến khu vực biên giới nội môn, rời thật xa chiến trường trung tâm. Ngay sau đó, đã có tiếng kiếm ngân thê lương nổ vang truyền đến. Quang mang hai màu trắng
vàng cấp tốc bành trướng, chỉ
trong thời gian một nhịp hô
: hấp, nó đã đánh tan thiên địa linh khí, sau đó từng đạo từng đạo trút ra bên ngoài.
_ Đến đây, rốt cục hư ảnh
đang quan sát nhân gian
' cũng giơ bàn tay lên, tùy ý nắm một cái, mới trực tiếp nắm lấy luồng kiếm quang vừa bắn ra kia.
Cũng chính vì vậy, ngay cả vị
trưởng lão có tu vi cao nhất,
: dù dùng hết thị lực cũng
không cách nào xuyên thấu qua tấng kiếm quang bên
ngoài đã thấy rõ tình hình
bên trong, chỉ có thể cảm nhận được tầng khí tức màu
: Vàng trãng đan xen kia càng
ngày càng trở nên kịch liệt,
: thậm chí còn đạt đến một loại tình trạng làm người ta run rấy không thôi.
__ Mãi cho đến khi một tiếng
linh thú kêu rên vang vọng
' bốn phía, cuối cùng cũng có linh quang tán loạn, tràn vào bên trong Thượng Hoàng đại thành, cửa thành lập tức đóng chặt lại, đồng thời cũng
tiêu tán trong mây mù.
mm

Các vị trưởng lão chỉ trầm mặc một cái chớp mắt, đã vội
: vàng đưa mắt nhìn nhau. Và
không có gì bất ngờ xảy ra, ai nấy đều bắt gặp nỗi kinh hãi
- tràn ngập trong mắt đối
phương.
Bọn họ biết Tô Hồng Tụ mạnh hơn Lưu Hưng Sơn... Nhưng không ngờ lại mạnh
' hơn nhiều như vậy.
Lúc này, hư ảnh trên không trung lại phát ra một tiếng thở dài: "Ai."
Sau đó, đối phương một lần
nữa phất tay, tán đi kiếm
. quang đầy trời, chỉ thấy ở bên
: ngoài màn sáng, một bóng
người xinh đẹp đang đứng cầm kiếm, chiếc áo bào màu
đỏ tươi trên người đã rách
_ nát, gương mặt trắng nõn,
khóe môi nhuốm máu, đôi mắt bên dưới hàng lông mi
có mang theo vài tia cười
nhạo nhìn thắng xuống dưới
: chân.
Trong tay nàng chẳng còn
món đồ gì cả, Ôn Ngọc bảo
: kiếm đã sớm vỡ nát, nàng
cũng chỉ nắm hờ một cái mà
thôi, những Lưu Hưng Sơn nửa quỳ dưới đất, lại có thể cảm nhận được một thanh kiếm sắc bén đang đặt lên cổ mình.
Hai tay gã chống đỡ thân
- thể đang run nhè nhẹ của
mình, phát quan rơi xuống, mái tóc với hai màu trắng đen
xen kẽ xõa tung ra, nhìn qua
cũng cảm thấy gã bị thương
hơi nhẹ hơn chút ít, nhưng hai mắt đang trừng trừng, : gân xanh nổi lên, ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng : không có. "Biết vì sao ngươi thua không?" Tô Hồng Tụ hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn đối phương: "Lão già kia, bởi ' vì ngươi chỉ giả vờ hung ác, mà bản tọa là thật sự." BỊ trào phúng ngay trước mặt nhưng Lưu Hưng Sơn hoàn toàn không phản bác, _ trong nháy mặt khi gã theo : bản năng cúi người xuống, đạo tâm đã tan vỡ gần hết rồi. Gã chỉ đang gắt gao cắn chặt răng, tơ máu trong mắt : càng thêm dày đặc: "Ta không làm gì cả, cái gì cũng không làm! Ngươi làm như
vậy là đồng môn tương tàn!"
._ Nghe vậy, Tô Hồng Tụ khẽ liếm liếm khóe môi đỏ tươi, trên mặt có thêm vài phần châm chọc, cả người lại một
_ lần nữa trở nên với bộ dạng
lười biếng bình thường:
' "Đúng là trước khi ngươi nói ra những lời này, ta cũng có chút băn khoăn, không rõ chuyện kia có liên quan gì đến ngươi không."
"Vậy ngươi!" Đột nhiên Lưu
: Hưng Sơn ngẩng đầu, lại lập
tức ngơ ngẩn, mãi cho tới bây giờ, gã mới phát hiện trạng
thái của Tô Hồng Tụ bên này thê thảm biết bao nhiêu. "Trực giác của ta rất ít khi xảy ra vấn đề." Tô Hồng Tụ thu lại nụ cười, dùng giọng nói lạnh : nhạt lên tiếng: "Ta cảm thấy
ngươi rất hiềm nghỉ, nên
muốn phế ngươi trước, khiến
ngươi không thể thò ra móng _ vuốt được, hành động này luôn luôn đúng."
"Ta..." Đến cuối cùng, Lưu Hưng Sơn chỉ khẽ cúi đầu, thở dài một hơi nói: "Chuyện của Huyền Phượng, đúng là
ta đã nhìn ra một chút, nhưng trong lòng có chút tức : giận nên không muốn nói ra
thôi."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của các trưởng lão còn lại đầu trở nên ác liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận