Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 723: Sát! Khốn! Cấm!

Chương 723: Sát! Khốn! Cấm! Chương 723: Sát! Khốn! Cấm!
Thẩm Nghỉ cầm lấy phần giáp
cổ tay, thoáng điều chỉnh một
chút. Động tác đơn giản này
: của hắn, lại hấp dẫn sự chú ý của Nhiếp Quân và Diệp Văn Huyên.
Dưới ánh mắt khẩn trương và
khó tin của hai người, Thẩm
' Nghị chậm rãi bước lên bậc thầm đá khí thế cuồn cuộn kia, cũng bước qua tấm phù điêu Nam Dương, sau đó đi vào bên trong đại điện.
Ở phía sau hắn, đại trận Thiết
: Họa Ngân Câu vừa đột ngột
sáng lên.
Khí tức thuộc về Phản Hư
Cảnh ầm ầm lan tràn! mm
"
Nhiếp Quân thoáng sửng sốt
: một hồi, nhưng lại lập tức hiện ra thân hình và không chút do dự lao vào trong đại điện. Đợi cho đến khi, gã tiến
' vào bên trong tòa đại điện u
ám yên tĩnh kia, trước mắt lại
' phát sinh một cảnh tượng làm cho gã kinh ngạc không thôi.
Chỉ thấy phía dưới bức tượng Tổ Sư cao lớn kia, có một con lão cầu lưng đen, toàn thân : căng cứng, vừa mới thò chân trước ra, cẩn thận nhìn chằm
chằm vào bóng người mặc ngân giáp đang đi về phía mình. Thẩm Nghi không nhanh ': không chậm dạo bước đến phía trước người nó, rồi chậm - rãi ngồi xổm người xuống, cũng đưa bàn tay ra, lập tức ngoắc ngoắc ngón trỏ. "Keng.” Thanh âm thanh thúy vang vọng trong đại điện. Nhiếp Quân hoàn toàn rơi vào ngây dại. Đồng tử trong mắt lão cầu nở to ra, toàn bộ thân thể đều . cứng đờ tại chỗ. Trong tầm : mắt của nó, thanh niên mặc ngân giáp kia đã hóa thành một bóng người khoác Nam Dương bạch bào, khuôn mặt mơ hồ không rõ nhưng bao
': hàm một chút hiền lành, vừa
cúi người đưa tay về phía
: mình.
"Lai Phúc, lại đây."
Đó là sự thông cảm mà nó đã
chờ đợi suốt mấy vạn năm
rồi. Nhưng chỉ một thoáng sau, sát khí đã gần như tràn ra từ hốc mắt lão cẩu: "Rống!" Đây vốn là chuyện nhảm nhí
vớ vấn. Bởi vì tông chủ tuyệt
_ đối không thể biết một con
- linh khuyển trông coi nhà bếp
tên là gì.
Nó bỗng giơ chân lên, hung
hăng đánh về phía trước! Nhưng chỉ một thoáng giật
: mình thất thần ấy thôi, Thẩm
Nghi đã ngang nhiên bắt
:. được chân trước của nó, thân thể bên dưới bộ ngân giáp âm ầm bắn ra lực lượng khó có thể tưởng tượng nổi.
Hắn đột ngột ném xuống,
' khiến cho cả thân hình Trương Lai Phúc lướt ngang qua không trung, ầm ầm rơi ra bên ngoài đại điện. Nó lăn lộn mấy chục vòng trên bậc
thầm đá, cuối cùnh đã tiến
vào phạm vi của đại trận
Thiết Họa Ngân Câu.
Sát! Khốn! Cấm!
Ba thức hòa làm một tòa đại trận hoàn chỉnh, vững vàng : phong ấn lão cấu ở bên trong. Nó lảo đảo đứng lên, dù đúng là vừa nãy, nó có thất thần một thoáng thật, nhưng lực đạo kinh khủng vừa rồi tuyệt đối không phải thực lực Hóa ' Thần cảnh nên có. Ngay sau đó, Trương Lai Phúc nhìn Thẩm Nghi chậm rãi đi ra từ trong đại điện, ngân giáp trên người tỏa sáng rực _ rố, một chiếc áo choàng màu - trăng như tuyết trên người hắn bị gió núi cuốn lên. Hắn lặng lẽ đứng trên tấm phù điêu Nam Dương, lạnh nhạt quan sát nó từ trên cao xuống. Một đôi mắt đen nhánh trong
suốt tựa như đang phán xử.
- Đó là ác mộng nằm ở chỗ sâu nhất trong lòng Trương Lai Phúc.
_ Trong vô số ngày đêm qua,
nó cũng không nhớ rõ, rốt
' cuộc mình đã mơ thấy cảnh tượng này bao nhiêu lần rồi. Lão cấu lập tức gục đầu xuống theo bản năng, lại lập
tức nhìn thấy sợi xích sắt trên
cổ mình. Nó chậm rãi thò
: chân trước ra, nắm chặt lấy
sợi xích sắt, cả người run rẩy, ngay sau đó là một âm thanh
cực kỳ cổ quái truyền ra, giống như vừa khóc lại vừa
cười: "Ôi... Ôi..."
: Răng rắc răng rắc. Thậm chí sợi xích sắt nọ còn không có cơ hội đứt gãy đã
': hóa thành một đống bột mịn
trong lòng bàn tay nó rồi. "Vượn đội mũ người [1]." Dường như lão cầu đang lầm bầm lầu bầu một điều gì đó rồi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn
về phía Thẩm Nghi.
"Tà ma." Nó nhả xong một
chữ này, lại đưa mắt nhìn lên bầu trời, hờ hững quan sát
bóng hình xinh đẹp thoáng
có chút run rẩy kia: "Ngoại
đạo." "Vi phạm Nam Dương chỉ vực
của ta! Tội đáng chém!"
: Nó vốn không phải vị đệ tử cuối cùng của Nam Dương
tông, bởi dựa theo pháp lý truyền thừa, thì Trương mỗ
chính là tông chủ của Nam
Dương tông này! Không có bất cứ người nào có thể phán xét sai lầm của nó, mà nó vốn không có sai lầm, tất cả mọi thứ của Nam
Dương tông này đều nên để
_ nó đi hưởng dụng.
Ngay khi ánh mắt của lão cẩu phát sinh biến hóa, dường
như Diệp Văn Huyền lại một lần nữa được nhìn thấy bóng
: dáng đáng sợ lúc trước từng
đồ diệt Ngô Đồng Sơn, thậm
chí vào khoảnh khắc này, nàng còn sinh ra một ý niệm muốn lập tức quay người chạy trốn.
May mà lực chú ý của lão cẩu ' vốn không đặt quá nhiều lên người nàng. Bởi bây giờ, ở
trong mắt của đối phương chỉ còn lại duy nhất một người. Đó chính là Nhiếp Quân đang cầm Đạo Bài trên tay, người lại ở trong đại điện. Diệp Văn Huyên gian nan nuốt một ngụm nước miếng. Tuy nàng bồi dưỡng Nhiếp
:: Quân chỉ vì thời điểm hiện tại,
đệ tử cầm Đạo Bài trên tay,
: hấp dẫn lão cẩu, còn nàng thi triển các loại thủ đoạn tới kiêm chế con chó này, nhưng khi chân chính nhìn thấy lão
cầu vung trảo, nàng vẫn sinh
ra mấy phần lo lắng. Quả nhiên... mặc dù khốn trận có thể phong ấn lão cẩu ở bên trong, nhưng trên không trung vẫn xuất hiện
một cái chân chó to lớn, ầm
ầm đập vào trong đại điện!
Nhiếp Quân đã tìm được vị trí để Đạo Bài vào, đó chính là lỗ
khảm nằm trên lòng bàn tay
của bức tượng tổ sư kia. Cảnh giới của gã quá thấp,
: cần điêu động toàn bộ thiên
địa linh khí mới có thể rót
được vào trong lỗ khảm kia, từ đó miễn cưỡng thúc giục được Đạo Bài, mở ra toàn bộ đại trận hộ tông. Mà muốn
' hoàn thành đủ các bước này,
ít nhất cũng cần đến nửa
' canh giờ. Dưới tình huống như vậy, thứ duy nhất gã có thể dựa vào chính là Đạo Cung chất chứa bên trong mi tâm.
Nhưng đối mặt với một trảo
: bá đạo đang ầm ầm đánh tới
kia, Tử Tiêu Chân Lôi Kiếm Cung - thứ gã vẫn luôn lấy
làm tự hào lại có vẻ yếu ớt :
như vậy.
Oanhll Dưới cái chân chó to lớn ấy, bông nhiên thanh niên giáp bạc nọ xuất hiện.
Giữa khe hở của bộ giáp, kim
' diễm chói mắt mãnh liệt phóng ra, chỉ trong giây lát đã hóa thành hai mảnh biển lửa màu vàng, giống như một đôi cánh rộng lớn che khuất
bầu trời, hung hãn va chạm
với cái chân chó nọIl
Giống như Kim Ô trên trời cuộn lên sóng lửa vô biên vô
hạn! [1]: có thể hiểu câu “vượn đội : mũ người” này là chỉ chú trọng đến hình thức, tô vẽ
: cho đẹp mà không biết thực chất mình xấu xí yếu kém.

Bạn cần đăng nhập để bình luận