Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 814: Có Làm Việc Được Không?

Chương 814: Có Làm Việc Được Không? Chương 814: Có Làm Việc Được Không?
Chỉ cần là người hơi có chút đầu óc đều sẽ biết, Thiên Kiếm Tông không thể vì một Trần gia mà trở mặt với Nam Long Cung. Dù sao thì thực lực của bọn họ mạnh mẽ tuy không thua kém Nam Cung, ' nhưng đừng quên đằng sau người ta còn có ba cung khác. ' Nếu Thiên Kiếm Tông có thể lấy sức một mình đối kháng với bốn đại Long Cung thì về sau không cần phải gọi là Nam Hồng Thất Tử nữa, cứ dứt khoát đổi tên là Hồng Trạch Thất Phụ là được rồi. (Phụ ở đây là phụ thân nhá) Nam Long Cung đã chấp - thuận việc này, đã giao nơi đây cho Long Ngư điện, thì phỏng chừng trân bảo trong ': nước hiện dùng để trao đổi đều đã được đưa đến Thiên : Kiếm Tông rồi. Nói cách khác, đây vốn chỉ là một vụ giao dịch mà thôi, ' không tính là chuyện lớn gì, nhiều nhất thì Nam Hồng ' Thất Tử bọn họ có chút mất mặt. Chỉ đáng tiếc cho những người phía dưới này, đoán chừng cái mạng nhỏ của bọn họ cũng khó mà giữ được. "Thẩm tông chủ!" Nghe thấy : ba chữ này, phảng phất như Trần Tử Long vừa mới bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, khiến cho gã : thực sự không có tâm tư mà đi suy nghĩ thật giả. Gã lập tức lảo đảo phóng ra bên
: ngoài đại điện, năm sấp
xuống ngay sau lưng Thẩm
: Nghi, dùng sức dập đầu nói: "Là lỗi của ta! Ta không nên giấu giếm chuyện Tử Khí và Thủy tộc với Thượng tông!
Nhưng ta thật sự không để
Tử Khí tham dự vào bất cứ
chuyện gì của Trần gia, chúng ta thật sự không phản bội Nam Hồng Thất Tử!" "Tất cả sai lầm, đều là lỗi của
một mình ta. Xin Thẩm tông
chủ hãy thu nhập đám tộc
: nhân của ta... hãy tha cho
bọn họ một mạng đi... Bọn họ thật sự không biết chuyện
gì hết..."
Nghe vậy, Thẩm Nghỉ có chút nghỉ hoặc ngoái đầu nhìn lại,
sau khi thoáng trầm ngâm
một lát, hắn mới thản nhiên
- nói: "Có thể làm việc được không?"
Trần Tử Long ngừng dập đầu, kinh ngạc đến mấy hơi thở mới hiểu ra: "Chúng ta có thể . làm tất cải"
"Không cần lương tháng?"
Bỗng nhiên Thẩm Nghi có
chút hứng thú hỏi thêm. "Không cần! Bọn ta sẽ đưa :- hiếu kính cho Thượng tông, tuyệt đối không dám trì hoãn
một ngày nào!" Trần Tử Long nắm tay thà. Đúng là Nam Dương tông của hiện tại đang rất thiếu người,
: kẻ có thể miễn cưỡng được
xưng là chấp sự trong tông,
: cũng chỉ có một vị lão tổ Dư thị mà thôi. Thực lực của Trần gia này tuy không tính là mạnh, nhưng Phản Hư tầng
bốn vẫn có mấy người. Thẩm Nghi khẽ gật đầu: "Được."
Dù sao thì bên kia cũng là
Hợp Đạo Bảo Địa của hắn sau
: này, cũng phải để nó miễn
cưỡng vận chuyển mới được. Nhưng hắn lại không biết, chỉ
một chữ đơn giản này, lại
' khiến cho tất cả đám tộc
nhân của Trần gia bên trong đại điện đầu giật mình không : ngớt. Để rồi rất nhanh sau đó, tất cả đều cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng quỳ xuống đầy đất, tiếng kêu hưng phấn vang lên không dứt bên tai. Vốn cho rằng lần này mình đã ' chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn cơ hội xoay chuyển. "Đi nhanh đi, nếu Long Ngư điện đến thật thì phiần toái lắm... Trừ phi ngươi vẫn còn thủ đoạn gì khác." Trịnh Thiên kiềm chế sự rung động trong lòng, bước nhanh đến trước người Thẩm Nghi. - "Rút lui." Thẩm Nghi không chút do dự lập tức hạ lệnh. Đừng nhìn vừa rồi hắn chém
giết yêu ma Phản Hư tầng
sáu nhẹ nhõm như thế. Sau
: khi chứng kiến thủ đoạn của Bảo Hoa tiên tử, hắn mới có thể hiểu được, ngay cả là tồn tại cùng cảnh giới, thì chênh
_ lệch thực lực cũng đạt đến
trình độ một trời một vực.
' Nếu thiên kiêu của Thủy tộc đến đây thật thì chỉ dựa vào thực lực của hắn hiện giờ, hoàn toàn không đủ để đối phương liếc nhìn một cái.
"Triệu tập tộc nhần, mau lên
- thuyền!" Trịnh Thiên ra lệnh
một tiếng.
Ngay sau đó, Liễu Thiến Vân vội vàng tế ra bảo thuyền của
Thanh Nguyệt tông, chờ đám
người của Trần gia leo lên
: hết, nàng cũng không dám có một chút chần chờ nào, đã trực tiếp khống chế bảo thuyền lao về phía Nam
' Dương tông rồi.
Dù bối cảnh có lớn hơn nữa cũng không chịu nổi cơn phẫn nộ của Thủy tộc Long Ngư điện khi khuê nữ nhà người ta bị làm thịt.
Rút lui trước rồi nói sau.
"Cho nên..." Đột nhiên Nhan Văn Thành lại cảm thấy có
chút là lạ. Gã thu hồi đống
trận vật đã chuẩn bị từ trước, không ngờ lần này nhóm người mình ra ngoài, chuyện
duy nhất cần chịu trách
nhiệm, chính là đứng một
: bên khoanh tay giữ thể diện cho Thẩm tông chủ, cũng thuận tiện hỗ trợ vận chuyển một nhóm tu sĩ Trần gia?
Diệp Văn Huyên yên tính
' đứng ở trong góc, lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng của Thẩm Nghi. Nàng muốn mở miệng hỏi một chuyện, nhưng lại không biết nên nói
như thế nào.
Theo thời gian trôi qua,
Thanh Nguyệt bảo thuyền dừng lại phía trên bức phù
điêu Nam Dương. Thẩm Nghi
dẫn theo một đám tộc nhân
của Trần gia biến mất bân trong màn sáng, từ đầu tới
cuối đều không quay đầu lại
nhìn nàng lấy một cái.
Diệp Văn Huyên nhắm mắt.
Có thể nói là hành động quá
' đáng của nàng khi rời tông lúc trước, đã làm mất hết thể diện của Nam Dương tông. Đối phương không so đo hành vi lúc ấy đã là cực kỳ
rộng lượng, huống chỉ hiện
_ giờ hắn còn tới giúp nàng
: một tay, nếu còn hy vọng xa
vời có thể trở về chốn cũ... Chẳng quá đã nghĩ quá nhiều
rồi?
"Các ngươi có quan hệ gì vậy? Không phải là có tình cũ : chứ?” Trịnh Thiên chú ý tới sự khác thường của nàng, mới : tò mò hỏi. Sắc mặt Liễu Thiến Vân phát khổ, đành phải kéo Trịnh Thiên một cái: "Ngươi có bệnh à? Hắn của hiện tại là ' người mà ngươi có thể bàn tán sau lưng sao?" Tồn tại có thể phất tay một cái cũng có thể chém giết Phản Hư tầng sáu là khái _ niệm gì? Là người dù đặt Ở - trong Thất Tông cũng đủ tư c#r ngồi vào vị trí ngoại môn trưởng lão đấy. "Phù." Diệp Văn Huyên mở mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Văn
: Huyên chỉ là một tiểu tu sĩ
dựa vào thực lực của Thẩm
: tông chủ, may mắn thoát được tính mạng rồi sống tạm đến tận hôm nay mà thôi. Lần này đa tạ chư vị đã xuất thủ
: tương trợ, cứu Văn Huyền
một mạng, ngày sau nếu có
' chỗ cần dùng đến ta, xin cứ mở miệng." "Này." Trịnh Thiên khoát tay: "Ai ra tay, từ đầu tới cuối
không phải chỉ có một mình
. Thẩm tông chủ của chúng ta
đánh sao?" Dứt lời, nàng nhe răng cười,
sau đó xắn tay áo nói: "ĐiI
: Chúng ta trở về tìm Thôi
Hạo!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận