Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 692: Nếu Đã Động Thủ, Làm Sao ..

Chương 692: Nếu Đã Động Thủ, Làm Sao .. Chương 692: Nếu Đã Động Thủ, Làm Sao ..
Thẩm Nghỉ đảo mắt nhìn qua : bọn chúng, sau đó hắn lẫy ra một đống lớn Yêu Đan từ trong túi trữ vật, và ngay trước mặt chúng yêu, liên tiếp bỏ vào trong miệng nhai nát. Vết máu còn sót lại ': nhuộm đỏ đôi môi, khiến cho hàm răng chỉnh tề lộ ra bên ' ngoài càng thêm phần lạnh lẽo. Trong nháy mắt khi chúng yêu tế ra pháp bảo, bỗng nhiên cánh tay phải của hắn _ phát lực, trực tiếp ném U Vĩ Thương trong tay ra ngoài! Âm! : Được lực đạo to lớn gia trì, U Vĩ Thương lập tức hóa thành một luồng lưu quang lật tung
đám yêu mà trước mặt.
: Không đợi bọn chúng phục hồi lại tinh thần, thanh niên áo đen kia đã đi tới trước mặt, đóa kim diễm chói mắt
giữa mi tâm, song chưởng
mang theo ánh lửa hừng hực.
' Hắn thô bạo đạp lên con hươu yêu, trút xuống từng quyền như cuồng phong mưa rào.
Không có huyết tương văng
_ ra khắp nơi, cũng không có
: âm thanh xương cốt đứt gãy,
nhưng trận pháp lại phát ra âm thanh tựa như đang đánh
sắt, mỗi lần âm thanh nọ truyền ra đầu khiến đám yêu ma run rẩy. "Cứu nó!" Bỗng nhiên Kim Sí
: cảm thấy vài phần tuyệt vọng
trong lòng. Nàng vẫn chờ đợi
: thời cơ, mà rõ ràng đã cực kỳ tiếp cận lấy thời cơ đó, nhưng hất thảy mọi thứ lại như mò trăng đáy nước, dù có làm
như thế nào cũng khó mà
chạm đến được. Nếu lại để cho Thẩm Nghi chém giết thêm một vị Đại Yêu Hoàng nữa thì đám người bọn họ có thể lẫy cái gì
ra để giữ chân hắn đây?
_-. : `.
: Bốn bóng người cùng nhau
lướt lên, hung hăng tấn công
thanh niên kia. Phanh! PhanhI
Tiếng đánh đập liên tục nổ
- tung. Bọn chúng đầu là Đại Yêu Hoàng đứng hàng đầu trong
_ Thiên Yêu quật, dù không
hiện ra bản thể thì yêu thể
' mạnh mẽ vẫn mang theo lực đạo hùng hồn không thua kém gì, nhưng vấn đề lại nằm trên bộ pháp bào màu đen nọ. Hai bên đều không phá
nổi tầng phòng ngự của đối
: phương, bởi vậy mà cuộc
: chiến này lại trực tiếp biến
thành một hồi khổ chiến so
đấu về nội tình.
Trong vườn chỉ còn lại tiếng vung quyền nặng nề, cho đến
: lần thứ năm Thâm Nghi móc
ra một nắm Yêu Đan, trực
- tiếp nuốt vào.
Lần này, ngay cả Kim Sí Yêu
Hoàng vốn có tu vi hùng hồn
' nhất, bàn tay cũng lảo đảo rơi xuống, toàn thân yếu ớt thoát lực, quỳ trên mặt đất, song chưởng chống xuống dưới, nặng nề thở hổn hển.
Thẩm Nghi hờ hững nhìn bốn
con yêu ma đang nằm dưới
chân, U Vĩ Thương lại xuất
hiện trong tay.
Nhìn mũi thương sắc bén bức
người kia, Kim Sí Yêu Hoàng lại tự giễu cười một tiếng, rốt cục cũng thả ra mũi tên vàng vẫn một mực cất giữ ngay từ đầu. Trong phút chốc, phảng phất như có âm thanh cuồn cuộn : mênh mông vừa quét qua phía chân trời. Mũi tên kia ' lặng yên biến mất trong lòng bàn tay của Kim Sí Yêu Hoàng, ở thời điểm xuất hiện trở lại, nó đã chui thẳng vào lông ngực của Thẩm Nghị, để rồi ngay sau đó, lại hóa thành ánh vàng dung nhập vào trong cơ thê hãn. Khi đối diện với Sắc Yêu Kim Tiễn này, pháp y lại không làm ra bất cứ phản ứng nào. "Đi." Sau khi tiếng kêu bén
: nhọn của Kim Sí Yêu Hoàng
truyền đến, mấy con Yêu
Hoàng còn lại vội vàng bò dậy từ dưới đất, chật vật chạy về phía màn sáng kia.
Nữ nhân kia liếc nhìn Thẩm
Nghi một cái cuối cùng, rồi
' cũng theo sát mấy con yêu
ma ấy.
Thẩm Nghi lẳng lặng nhìn
_ chúng nó biến mất trong màn
: sáng. Hắn tiến lên một bước,
bỗng nhiên khóe môi có vết máu tràn ra và rất nhanh
thấm ướt cổ áo. Nhưng xao
động kịch liệt bên trong cơ thể lại không hề ảnh hưởng : đến hành động tiến lên bước tiếp theo của hắn.
Nếu đã động thủ, làm sao có
thể bỏ dở nửa chừng? Trong phút chốc, hắn cũng rời khỏi màn sáng.
"Trốn! Hắn đuổi tới rồi!" Đến
đây, rốt cuộc lộc yêu đã mất
kiểm soát, tâm trí suy sụp. Ngay cả Sắc Yêu Kim Tiễn cũng không ngăn được bước chân của thanh niên kia?
Đúng vào lúc này, mấy vị Yêu Hoàng phía trước lại đột nhiên dừng bước. Chỉ thấy bên trong Thiên Yêu quật vốn đang yên tĩnh, lại bỗng nhiên
: xuất hiện một biển máu ngập
trời, thậm chí biển máu nọ
: còn dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được để nhanh chóng lan tràn ra hơn năm trăm trượng, hung hãn
che khuất bầu trời.
Thẩm Nghi bước từ chỗ sâu bên trong huyết hải tới, cùng với bước chân của hắn, từng con mắt màu đỏ tươi dựng thẳng cực lớn mà khủng bố
lập tức mở ra trên không
_ trung. Có chừng mười mấy
:. con chiếm cứ toàn bộ vòm
trời, để lộ ra vẻ quái dị đến
kinh khủng.
' Mãi cho tới khi một tiếng sấm
vang lên. Rắc! Rắc! Rắc! Rắc!
Huyết lôi rậm rạp chẳng chịt
- rơi xuống từ phía chân trời, trực tiếp bao phủ phương
viên mười dặm vào trong.
Kim Sí Yêu Hoàng không chút
do dự, vội vàng cởi bộ pháp y
' kia ra, hiển lộ bản thể khổng lồ của Cửu Văn Hung Hổ, giương cánh muốn chạy trốn, lại bị huyết lôi thô to kia ầm âm đập xuống.
Về phần những người phản
: ứng chậm khác, bọn họ còn
trực tiếp bị huyết lôi bao vây lây. Tiếng kêu thê lương thảm
thiết không ngừng quanh quấn bên trong Thiên Yêu quật. Đây là nơi linh khí dư thừa nhất thế gian, cũng là : nơi mà Đạo Cung có thể bày ra thần uy hùng mạnh nhất. Ánh mắt Thẩm Nghi có vẻ tan rã, hắn nuốt thứ mùi tanh ngọt vừa trào lên cổ họng vào trong, rồi trầm mặc nhìn huyết lôi cuồn cuộn trước mắt. Vào thời điểm này, bên trong : cơ thể Thẩm Nghị, Sắc Yêu Kim Tiễn cũng đang điên cuồng va chạm vào ngũ tạng Đạo Anh của hắn. Hắn hơi có chút vô lực kéo U Vĩ Thương theo, để bảo đảm không có bất cứ người sống nào có thể
đi ra từ trong đó.
: Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Thẩm Nghi nhíu mày nhìn về phía chân trời, chỉ thấy một tấm vải màu xám nhẹ nhàng
- bay tới rồi nhanh chóng biến
lớn lên, trực tiếp chặn lại tất
' cả huyết lôi của hắn.
Rất nhanh, tấm vải nọ đã bày ra tư thế gói đồ, chụp xuống phía dưới. Mấy bóng người
vô cùng thê thảm phía dưới
: nhanh chóng nhỏ đi, bị gói
đồ nọ bao lẫy.
"Chậc." Đôi mắt Thẩm Nghi bị hắc sát chiếm cứ, gần như
': không có một chút do dự
nào, thân hình đã trực tiếp lao xuống. Rồi dưới ánh nhìn
: chăm chú tràn đầy kinh hãi
của mấy con yêu ma kia,
: thanh trường thương trong tay hắn đột ngột đâm thẳng vào ngực Lộc Yêu.
' Phập!
Cùng lúc đó, ngay tại cánh cửa tòa đại điện sâu nhất bên trong Thiên Yêu quật, con chó vàng lưng đen đang lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía
chân trời.
Trong nháy mắt khi một
thương cuối cùng này đâm ra, rốt cuộc ánh mắt vẫn luôn
bình tĩnh của nó đã xuất hiện
vài tia tức giận. Lão cầu nhe răng.
Thân thể suốt mấy vạn năm : không rời khỏi đại điện, giờ phút này lại đang chậm rãi
vươn ra một chân trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận