Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 848: Người Nói Đúng!

Chương 848: Người Nói Đúng! Chương 848: Người Nói Đúng!
Nếu nói, chỉ cần vừa tiến vào
: Phản Hư cảnh đã có thể miễn
cưỡng thúc giục thạch bài,
- sau đó trong vòng nửa canh giờ là có thể mở ra đại trận tông môn, vậy thì bây giờ, rõ ràng hắn đã bước vào Phản
- Hư trung kỳ, lại hao hết hơn
phân nửa khí tức bên trong
' Đạo Cung, vậy mà không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác yếu ớt vô lực tựa như một giọt nước nhỏ rơi xuống giữa dòng
sông lớn, không hề làm dẫấy
lên một chút bọt sóng nào.
Cũng may, mở cửa vốn không
tính là chuyện gì to tát.
Sau khi bạch quang tràn ra từ
khe cửa, toàn bộ thân thể Thẩm Nghi đã bị hút vào
trong đó, đợi cho đến khi tầm
mắt trở nên rõ ràng, xung
: quanh đã hóa thành một mảnh trắng xóa rồi.
Hệt như hắn đang đứng trong một biển mây, sạch sẽ tinh khôi không có lấy một ' chút tạp sắc nào. Có một
bóng người mặt mũi hiền
lành đang ngồi ở chính giữa, râu tóc bạc trắng, mặc y phục thuần một màu xanh. Lão nhân nọ mở to mắt, mỉm - cười nói: "Huyền Khánh đến rồi, hôm nay ngươi lại muốn học pháp môn gì?" _ "Chậc." Thẩm Nghi hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào vị lão nhân trước mắt, dần dần
: hắn phát hiện ra có một điều
gì đó không đúng. Một lát sau, hắn thử di chuyển hai bước sang bên cạnh, nhưng lão nhân nọ vẫn
nhìn chằm chằm vào cánh
cửa lớn, tiếp tục nói: "Huyền
' Khánh đến rồi, hôm nay ngươi lại muốn học pháp môn gì?"
Thẩm Nghi chậm rãi siết chặt
: năm ngón tay, hắn luôn có
cảm giác thần trí của Nam Dương tông từ trên xuống
dưới đầu không bình thường.
' Và đến hiện tại, xem như hắn
đã nhìn ra rồi, bởi vì đây chỉ là một loại ảo ảnh mà thôi.
Đừng nói là sinh cơ, đối
: phương còn không có cả thần trí. Có lẽ tác dụng duy nhất của loại ảo ảnh này chính là khi vị đệ tử thân truyền kia
_ tiến vào, gã có thể cảm nhận
được một chút quan tâm và
' bầu bạn. "Có loại pháp môn gì?" "Ngươi ấy à." Lão nhân kia
khẽ cười khổ một tiếng, rồi
: nhẹ giọng nói: "Huyền Khánh
à, ngươi nên hiểu là ăn nhiều
không tiêu hóa được, những loại linh pháp ở nơi này đầu
cần nghị lực rất lớn mới có
thể tu hành đến viên mãn,
ngươi luôn học như ném đi, nếu không hổi cải, vi sư sẽ
đuổi ngươi ra ngoài đó."
:. Nghe được hai chữ linh pháp, Thẩm Nghi khẽ nhíu mày, dường như hắn vừa tìm được một điểm gì đó mà bản thân
' không nắm bắt được.
Nhưng rất nhanh, hắn đã nghe thấy trong đầu vang lên một đoạn lời nói cực kỳ kiêu ngạo, đó là một tia ký ức bé nhỏ không đáng kể nằm
trong cảm ngộ của Thiên
Diễn Tứ Cửu.
"Lấy thiên tư của ta, có thể thông vạn pháp, hiểu âm
dương, lên Thiên Đình, thành
tựu vô Thượng Tiên danh!" Dường như lão nhân bên kia : cũng nghe được câu này, hoặc là mỗi lần Huyền Khánh - tiến vào nơi đây, gã đầu trả lời đối phương như vậy, chỉ biết rằng lão không hề phản bác, chỉ lộ ra một nụ cười bất _ đắc dĩ nói: "Ngươi đó nha! Cứ giữ tính cách này kiểu gì cũng ' phải chịu thiệt thòi lớn đấy!" Cùng lúc đó, Huyền Khánh đang ngồi bên trong Tổ Sư điện, dường như đã cảm ứng được cánh cửa kia vừa mới . mở ra. Gã ngẩn người hồi lâu, đột nhiên toàn thân run râấy, lập tức đứng lên đi tới phía trước bức tượng tổ sư cao lớn kia, sau đó tựa khuôn mặt cứng rắn vào của mình lên chiếc giày của đối phương.
"Người nói đúng."
Trong Tổ Sư điện chỉ còn lại những tiếng kể lể nhẹ nhàng, cùng với làn khói xanh chậm
_ rãi phiêu tán...
Đáng tiếc là có những lỗi lầm, dù làm cách nào cũng không thể cứu vãn nổi, thậm chí còn không dám đi nhớ lại.
Người và tiên vẫn chênh lệch
quá xa.
"Thì ra là thế." Thẩm Nghỉ thoáng quan sát xung quanh
một hồi, đại khái là hắn đã
hiểu được. Nơi đây vốn không có ngọc giản hay sách vở gì, nó cũng không phải là địa
: điểm cơ mật của Tàng Pháp
Các trong những gì hắn từng
: tưởng tượng, nó chỉ đơn thuần là khu vực dành riêng cho Huyền Khánh mà thôi.
: Chẳng trách ngay cả Đạo Bài
trưởng lão cũng không thể
' mở ra cánh cửa gỗ này. Xét trên một phương diện khác... thì từ khi Huyền Khánh tiần bối vẫn còn là đệ
tử, đối phương đã cầm Tông
chủ lệnh trong tay rồi.
Thẩm Nghi khẽ lắc đầu, nhưng như vậy cũng thuận
tiện hơn nhiều, giúp hắn tiết
': kiệm được chút thời gian tự
mình đi chậm rãi chọn lựa. Đương nhiên là trước đó, hắn : vân nên tiêu hóa khoản thu hoạch trên người mình.
Mười hai con yêu ma cảnh giới Phản Hư của Thủy tộc đã cung cấp gần năm mươi vạn
năm tuổi thọ cho hắn, lại cộng thêm hơn hai vạn năm ' đến từ lão Long Ngư kia.
[ Thọ nguyên của yêu ma còn thừa: 1,220 ngàn năm. Có thể ngưng luyện ]
Đầu tiên, Thẩm Nghỉ trực tiếp
: ngưng tụ ra sáu bức Trấn
Thạch, sau đó cố gắng hóa thi thể của lão Long Ngư thành
biển máu, nhanh chóng rót vào Trấn Thạch. Nhưng đúng vào lúc này, đột : nhiên hắn lại phát hiện ra một loại cảm giác kháng cự lớn lao truyền đến từ Đạo Cung bên trong mi tâm. Giống như một núi không thể ' chứa hai hổ. Sau khi kiểm tra cẩn thận, hắn mới hiểu, hóa ra Long Ngư trụ đã bị dung nhập vào trong Đạo Cung từ trước rồi. _ Ngay cả khi hai bên vốn có : quan hệ cha con, đối phương cũng coi thi thể của lão Long Ngư này là kẻ địch sinh tử của mình. Thẩm Nghi biết, loại Trấn
: Thạch như vậy chỉ có thể tồn
tại một cái mà thôi, nhưng lại
: không ngờ, Trấn Thạch đã hóa thành đạo trụ vẫn được tính vào.
: Hắn thoáng thở dài, nhưng
cũng không quá thất vọng.
- Dù sao thì tồn tại có thể bị Thanh Tê Trấn Thạch trực tiếp đánh chết tươi như vậy, cũng không phải đồ chơi tốt lành
dì.
Không có thì không có đi. Thẩm Nghỉ nhanh chóng thay
đổi suy nghĩ, trực tiếp rót thi thể này vào trong Long Ngư
trụ.
: Chỉ thấy đồ văn Long Ngư phía trên dần dần sinh ra biến hóa, cục u trên trán nó chậm rãi hóa thành một cái
sừng rồng, phẩm chất đạo
trụ lại một lần nữa được tăng
' lên. Mặc dù đã nhận ban tặng của thiên địa, nhưng có thể khiến Đạo Cung của mình càng thêm vững chắc, cũng coi như có chút ít còn hơn
không.
Mà làm như vậy, cũng vừa
vặn lưu lại tàn niệm của con yêu ma Long Ngư kia, tới trợ
giúp hắn thôi diễn công
pháp. Nếu nó đã có thể leo lên Thủy tộc Long Cung như vậy, hẳn là cũng miễn cưỡng : được xưng tụng là tồn tại có kiến thức rộng rãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận