Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 926: Năm Tháng Đã Trôi Làm Gì C...

Chương 926: Năm Tháng Đã Trôi Làm Gì C... Chương 926: Năm Tháng Đã Trôi Làm Gì C...
Dù sao bọn họ cũng là tu sĩ
Phản Hư hậu kỳ, chính là
những nhân vật có uy tín
: danh dự ở bên ngoài, nhưng giờ phút này, gương mặt ai nấy đầu biến sắc.
Bởi vì những cây đạo trụ do
tông chủ quan tưởng ra kia
đầu là đám Đại Yêu đỉnh cấp hung danh hiển hách trong Nam Hồng lúc trước!
Mỗi một con trong nhóm này đầu đủ sức làm cho thế _ lực bên ngoài Tiên Tông phải âm ầm rung chuyển.
Bọn họ khó mà tưởng tượng nổi lại có tu sĩ lựa chọn quan : tưởng mấy thứ này, hơn nữa đối phương còn có thể ngưng tụ chúng một cách rõ ràng như thế, ngay cả từng chỉ tiết nhỏ nhất trên lân phiến cũng : giống nhau như đúc. Thực sự khiến người ta hoài nghi, không biết có phải tông : chủ đã thừa dịp bọn chúng ngủ rồi ghé vào trên người ' bọn chúng quan tưởng hay không... Lá gan này cũng hơi lớn quá rồi. Tiếng răng rắc càng thêm - kịch liệt ấy lại nhanh chóng diễn biến thành tiếng nổ vang như chuông đồng. Sau khi lớp vỏ đá hoàn toàn tróc ra, được sáu cây đạo trụ trụ nhất phẩm chống đỡ, Vô Lượng Yêu Hoàng cung lại : đột nhiên đắp thêm một tầng nữa lên trên.
Vì vậy, tiếng vù vù vừa nãy đã hóa thành tiên nhạc vang vọng chân trời. Tựa như
: trong mây mù đang có tiên
hạc dạo bước, thậm chí còn
' có một vùng mây tím dày đặc dâng lên ở phía cuối màn trời màu đỏ tươi, chậm rãi trôi về phía Yêu Hoàng Cung đồ sô.
"Phù." Huyền Khánh nhắm
mặt lại.
Phản Hư tầng chín vẫn là Thiên Cung, bởi vì cả thiên
địa đều ăn mừng về chuyện
_ đó. Trước ngày hôm nay, đây vốn
- là truyền thuyết chỉ thuộc về
một người trong Nam Hồng
_ Thất Tử. Nhưng từ giờ trở đi, phần vinh hạnh đặc biệt này đã không còn thuộc về Huyền Khánh nữa.
Dù đã sớm đoán trước được
điều này, lại cộng thêm bản thân đã trải qua năm tháng dài đằng đẫng không ngừng rèn luyện tâm tính, nhưng đến thời điểm đón nhận tình
huống trước mắt, Huyền
Khánh vân cảm nhận được
một tia hụt hãng, mất mát.
Nhưng trong nháy mắt khi chút hụt hãng ấy biến mất, một loại cảm giác kích động mãnh liệt lại đột ngột lan tỏa từ bên trong thần gồ kia ra ngoài. Nam Dương tông sống rồi! Nếu không phải bản thân đã _ ngồi bất động quá lâu, thì giờ phút này khẳng định là ' Huyền Khánh đang có xúc động muốn bật ra một tiếng thét dài. Mười vạn năm tra tấn ... Chuyện khiến Huyền Khánh ngày nhớ đêm mong, ngày suy đêm tưởng, chỉ đơn thuần là có thể trở lại một ngày trước khi bản thân đột phá Phản Hư viên mãn, cố gắng kiềm chế nỗi xúc động trong lòng, để kiên định thêm một chút khi bước đi trên con : đường tu hành này, để không đi trêu chọc những mầm tai : Vạ kia nữa. Sau đó, gã sẽ cần thận dẫn dắt Nam Dương tông từng ': bước từng bước tiến lên. Nhưng năm tháng đã trôi làm gì có cơ hội đảo ngược? Gã chưa bao giờ nghĩ tới tình huống này, chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân vẫn còn CÓ thể tận mắt nhìn thấy Nam : Dương tông một lần nữa sống lại. Hơn nữa, được luồng Tử Khí do gã dâng lên tăng phúc, con đường của tông chủ sẽ còn vững chắc hơn gã năm đó rất nhiều. Hắn có thể đứng lên thay thế gã, cũng có : thể thỏa mãn được tâm nguyện của gã. Điều duy nhất khiến Huyền ': Khánh có chút ghen ghét chính là... cảnh tượng thiên địa ban tặng hôm nay còn hoành tráng hơn nhiều so với thời điểm gã đột phá Phản Hư tầng chín lúc trước. Nghĩ tới đây, Lý Huyền Khánh chợt cười cười. "Huyền Khánh cả đời liêm khiết, không có gì đáng giá để chúc mừng, chỉ còn lại bộ thân thể tổn hại này." Bỗng nhiên Mộc Nhân lên
- tiếng, làm cho Lý Thanh
Phong vốn đang đờ đẫn bên
: cạnh bỗng nhiên cảm thấy không ổn, gã lập tức theo bản năng xoay đầu lại nói: "Tiên bối, ngài..."
Quả nhiên, thân thể Huyền
' Khánh đã bắt đầu run lên nhè nhẹ, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh tới cực điểm: "Hôm nay ta muốn dùng bộ thân thể tổn hại này để trải đường cho
đại đạo của chủ nhân Nam
Dương tông ta!"
Tiếng nói vừa dứt, một luông Tử Khí lại một lần nữa
bị tách ra bên ngoài cơ thể.
Nhưng so với mấy lần trước, động tác lần này của Lý ': Huyền Khánh rất chậm, cũng càng thêm gian nan, giống : như đang rút ra một tia sinh cơ cuối cùng của mình vậy. Dù khuôn mặt nọ vốn được điêu khắc từ gỗ, nhưng người ta vẫn có thể nhìn thấy nỗi ' thống khổ hẳn lên rõ ràng, thậm chí dùng mắt thường cũng có thể thấy được. "Ngươi làm vậy thật ư?" Đồng tử trong mắt Lý Thanh Phong đột nhiên co rút lại, gã : mạnh mẽ nhào tới, đè Lý Huyền Khánh ngã xuống đất. Gã vốn là một người trong : nhóm dân bản xứ của Nam Dương đi theo Thẩm Nghi sớm nhất, trong lòng cũng : hiểu, tông chủ có thể giành được quãng thời gian trưởng - thành lâu dài như vậy, rốt cuộc là vì ai đã đứng ra trợ giúp. Mà theo những gì gã hiểu biết về Thẩm Nghị, nếu trong tình huống đã biết rõ tình hình, đối phương tuyệt ' đối sẽ không tiếp nhận thứ này.
Nhưng trong nháy mắt khi chân chính đè Huyền Khánh xuống đất, đầu ngón tay của _ Lý Thanh Phong cũng bắt đầu
- run rấy. Gã chỉ là một tu sĩ
Hóa Thần cảnh, có thể đè một tu sĩ Phản Hư cảnh ngã
xuống đất ư? Bản thân loại
chuyện này nghe đã thấy cổ
quái tới cực điểm rồi. Bởi vậy, quá trình kia vẫn tiếp
diễn.
__ Nnhững luồng Tử Khí kia trực tiếp xuyên qua thân thể Lý Thanh Phong, nhanh chóng lan tràn về phía sau
lưng gã.
Đúng vào lúc này, một cơn gió nhẹ lại cuốn tới từ phía chân trời, nó mang theo mấy luồng Tử Khí vừa mới chui ra, cẩn thận rót chúng vào bộ
thân thể bằng gỗ của Lý
Huyền Khánh.
Ngay sau đó, bên tai hai người bọn họ chợt vang lên
giọng nói bình thản quen thuộc kia.
"Tấm lòng của ngươi, ta
: nhận."
Lý Huyền Khánh nằm trên
mặt đất, trầm mặc thật lâu,
cuối cùng trên mặt lại để lộ ra một tia nóng nảy, đây vốn là thần thái mà từ lúc trở lại Nam Dương đến giờ, gã vẫn chưa từng biểu lộ.
Trước kia, cảm nhận mà gã
: mang đến cho người khác
chính là một Huyền Khánh vĩnh viễn luôn giữ được dáng
vẻ ôn hòa mà bình tĩnh của
: mình, dường như người này
vốn không hề biết cáu giận, bởi vì ngay cả khi Lý Thanh Phong suốt ngày nói lảm nhảm bên tai, gã cũng chưa : bao giờ trách mắng đối phương một câu nặng lời. Có lẽ tất cả mọi người đều _ đã quên, Lý Huyền Khánh từng là người cuồng vọng đến cỡ nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận