Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1047: Nắm Bắt Cơ Hội!

Chương 1047: Nắm Bắt Cơ Hội! Chương 1047: Nắm Bắt Cơ Hội!
Dưới ánh sáng tử kim chiếu FrỌI, sắc mặt Lưu Ly Thanh Phượng lập tức biến thành : khổ sở như mướp đắng. Đấn đây, dường như nó đã mất đi lòng tự phụ lúc trước, chỉ còn lại nỗi sợ hãi ngập tràn, nó quay đầu lại nhìn ' bóng người màu đỏ tươi kia một cái, rồi dưới ánh mắt hờ hững đang nhìn chăm chú kia, nó bị ép phải bước vào cánh cửa trước mặt. "Nó không được." Kha Thập : Tam vân luôn chết lặng, đột nhiên lại nhẹ giọng nhắc nhở một câu. __ Tựa như đang đáp lại lời nói của nó, Lưu Ly Thanh Phượng vừa bước vào Thượng Hoàng đại thành chưa tới mười hơi thở, thọ nguyên của yêu ma : vừa rót vào chưa đến hai mươi năm, trong đầu Thẩm Nghi đã vang lên một tiếng gào thét đầy bén nhọn. "Ngang! Thả ta ra ngoài! Thả ' ta ra ngoài!" "Cầu xin ngài! Tha cho ta đi!" Trong tầm mắt của Thẩm Nghi, Lưu Ly Thanh Phượng _ đang co quắp nằm bên cạnh : tảng đá trên đỉnh núi cao cao, bộ lông vũ màu xanh trên thân tàn lụi, da thịt mưng mủ, tràn ngập mùi tanh tưởi. Nó chẳng những không bình tính, ngược lại còn điên. : cuồng dùng đầu nên thẳng xuống khối cự thạch bên : dưới! Thẩm Nghi nghiêng mắt nhìn về phía Kha Thập Tam. "Nó ngay cả Tâm Diễm khổ sở trời sinh của mình cũng không thể thừa nhận được, mà cần mượn nhờ U Mãng nhất tộc để làm dịu." Giọng Kha Thập Tam vang lên cực kỳ chậm rãi, hiển nhiên đầu óc vần còn trong trạng thái không quá linh hoạt.
"Nhìn như hưởng thụ đau đớn, trên thực tế nó lại là đứa sợ đau đớn nhất... Bệnh kiếp này vừa vặn là chỗ thiếu hụt đối với nó."
Thẩm Nghỉ thoáng trầm mặc một lát sau đs bất đắc dĩ nói: "Lần sau nên nói sớm một
' chút."
Lần này coi như xong, dù sao Kha Thập Tam biến thành bộ dáng này cũng có một phần nguyên nhân là do hắn cần cù đốc thúc.
Mà tình hình trước mắt, dù
: sao cũng đưa Lưu Ly Thanh
Phượng tiến vào bệnh kiếp rồi, không có cách nào để lấy
ra nữa.
Sở dĩ bệnh kiếp là bệnh kiếp, cũng vì nó có thể mang đến
: thống khổ cho người độ kiếp,
khiến đối phương bị tra tấn
: không ra hình người... Những Vĩnh viễn sẽ không chết.
Lưu Ly Thanh Phượng hiện
- tại, dưới tình huống Thẩm
Nghi đã tận lực giảm xuống
' tốc độ rót thọ nguyên của yêu ma vào, tinh thần của nó vẫn không ngừng sụp đổ, thậm chí con yêu ma này đã sớm lâm vào trạng thái điên
cuồng, ngay cả núi cao dưới
thân cũng bị nó dùng thân
: thể tàn phá đến không chịu
nổi của mình đụng nát.
Ít nhất là lúc trước, Ô Tuấn
còn chờ đợi linh quang xuất
hiện, dù bản thân nó ngu dốt một chút thì chỉ cần có thời gian đủ dài, luôn có thể tìm được cơ hội lật bàn. Nhưng - nhìn tình hình này thì hiển nhiên là Lưu Ly Thanh Phượng đã lựa chọn từ bỏ từ lâu, hiện tại nó chỉ toàn tâm : toàn ý muốn chết đi mà thôi. "Có thể chết nhanh lên hay không?" Đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi hy vọng độ kiếp thất bại, hắn chỉ biết trơ mắt nhìn - thọ nguyên của yêu ma : nhanh chóng trôi đi, hai mươi vạn năm... bốn mươi vạn năm... Sáu mươi vạn năm... __ Lực lượng ý chí của con Thanh Phượng này quá kém, nhưng xuất thân của nó lại
: quá tốt, cường độ thần hồn
của bản thân nó đã vượt xa
: đám yêu ma cùng cảnh giới rồi. Bởi vậy, mặc dù nó đã sớm từ bỏ, nhưng thần hồn vẫn không tan vỡ, mãi cho
_ đến khi ngọn núi cao dưới
thân vỡ nát, đại dương mênh
' mông bốc hơi, thọ nguyên của yêu ma đã hao tổn sáu mươi bảy vạn năm, con phượng yêu kia nhìn như một con gà trụi lông với nước mủ
đầy người, da thịt hư thối để
lộ ra bạch cốt trắng bệch
: trong đó, rốt cục cũng rơi
xuống.
Chẳng biết tại sao, khi nhìn
' nó một lần nữa biến trở về
bức tượng đá, dần dần hóa thành đá, trong lòng Thẩm Nghỉ lại không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hiow: _ "Phù." Rốt cuộc cũng kết thúc... Độ khó của quá trình độ kiếp càng ngày càng cao, xem ra về sau này, dù lựa chọn yêu ' ma thiên kiêu, hắn cũng phải nghiêm khắc suy tính đén những trải nghiệm cùng với tính cách của chúng nó. Đúng vào lúc này, bên tai Thẩm Nghi lại vang lên một : giọng nói rất nhỏ: "Chủ nhân, có thể cho ta thử một lần hay không?" __ Nghe vậy, Thẩm Nghỉ thoáng sửng sốt một chút, hắn phải dừng lại một
': khoảng thời gian mới nhớ ra
thanh âm này vốn thuộc về
ai, Hình như là nữ nhân rất thích kéo vạt áo kia.
Mà khỏi phải nói, nữ nhân này đã bị rút tỉnh huyết suốt mười vạn năm, cuối cùng còn ' có tâm tình đi gây chuyện,
dường như tình huống của nàng rất phù hợp với bệnh kiếp này. Nhưng vấn đề là thân thể của nàng đã bị hắn ăn sạch rồi. "Ta và nó có thể xem như một nửa đồng tộc, nên bộ thân thể này... hẳn là Huyền Phượng cũng có thể dùng." ': Dường như Xích Nhãn Huyền Phượng đã đoán được ý nghĩ của Thẩm Nghỉ, nên lại một
lần nữa phát ra lời thỉnh cầu.
: Có những cơ hội dành cho bản thân sẽ chỉ diễn ra trong một nháy mắt ngắn ngủi như vậy, nàng thật sự không
': muốn bỏ lỡ nố. Từ lần trước
cùng chủ nhân thôi diễn xong
' Thần Hoàng Bất Hủ Kiếm Thể, nàng vẫn luôn ở trong đêm tối cô tịch thật sâu kia, tựa như đã bị quên lãng, nhưng lại không có cơ hội rời
đi.
"Thử xem?" Thẩm Nghỉ thở
dài, đã lãng phí sáu mươi bảy vạn năm rồi, lãng phí thêm
một chút cũng không hề hấn
gì mà vừa vặn còn có thể nối
tiếp một nửa kiếp đã độ lúc trước.
Trong lúc nói chuyện, hắn lại
: nhẹ nhàng vung tay áo lên. Chỉ thấy một đạo hồn phách hư vô của phượng yêu vừa dứt khoát bay vào bên trong
cánh cửa của Thượng Hoàng
đại thành kial
Oanh Oanh —— Lưu Ly
Thanh Phượng Trấn Thạch trực tiếp rơi từ trên không xuống, đập ầm ầm vào mặt
đất. Cánh cửa lớn của
Thượng Hoàng Tiên thành
: chậm rãi mở ra, muốn ném
bộ hài cốt độ kiếp thất bại
này ra ngoài.
_ Đổi lại là tu sĩ bình thường,
độ kiếp thất bại chính là kết cục thân tử đạo tiêu, Thẩm Nghi dùng Trấn Thạch vượt kiếp có miễn đi nguy hiểm - vẫn lạc, nhưng cũng phải bỏ ra hơn sáu mươi vạn năm thọ nguyên. _ Cọc mua bán này không tính là thua thiệt, nhưng nếu điều ' kiện cho phép thì ngay cả thọ nguyên yêu ma hắn cũng không muốn bỏ ra. Xích Nhãn Huyền Phượng, mặc dù cũng mang theo chữ _ Phượng, nhưng thật hiển : nhiên, nàng không được tính là đồng tộc chân chính của Lưu Ly Thanh Phượng, chỉ có thể nói là hơi có chút quan : hệ, miễn cưỡng có thể thử một lần mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận