Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 729: Sáu Tấm Đạo Bài!

Chương 729: Sáu Tấm Đạo Bài! Chương 729: Sáu Tấm Đạo Bài!
Người trung niên tự xưng là Thiên Kiếm Tông kia nói xong, mấy tấm Đạo Bài còn - lại hơi lung lay mấy cái, lập tức có thêm hai luồng hư ảnh hiện ra. _ "Chúng ta cũng có thể hứa hẹn đãi ngộ như vậy cho các ' ngươi." Ngược lại, sau khi nhìn thấy một màn này, tấm Đạo Bài hình trăng non ban đầu đi tới hoan nghênh đám người Thâm Nghị, lại không nói một lời, chỉ lâm vào trầm mặc. Một màn khác thường như thế, khiến cho đông đảo tu sĩ : vừa mới bước ra khỏi Nam Dương tông đầu có chút hoảng hốt. Đối với bọn họ,
: thiên địa bên ngoài này vốn
võ cùng xa lạ, không ngờ
: mình vừa bước ra, lại rơi vào một hồi "Tranh đoạt" nóng bỏng như thế.
' Dường như đám người mình
thật sự có Long Tướng, tiền
' đồ không thể hạn lượng.
Chúc Giác liếc mắt nhìn
Khương Thu Lan bên cạnh, lại
phát hiện vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh như thường,
_ ngay cả một chút dao động cũng không có.
Nếu muốn nói có ai trong số bọn họ cảm thấy tình huống : này không đúng nhất, thì khả năng cao chính là gã. Chúc Giác vẫn tự biết lấy
: mình, gã chỉ là một Võ Tiên,
Khương Thu Lan cũng chưa
: đột phá Hóa Thần, nếu đặt hai người bọn họ ở trong
Nam Dương tông, có lẽ còn
miễn cưỡng được coi là một : nhân vật, nhưng đưa ra bên ngoài... Không thấy vị lão tổ ' Ngô Đồng sơn kia còn đang
ngây ngốc như con chim cút đó sao?
Gã thực sự không nghĩ ra, rốt cuộc là mình có tư cách gì để tiến vào tầm mắt của một nhóm đại nhân vật như vậy? Đợi hồi lâu vẫn không đợi
: được hồi âm, người trung
niên Thiên Kiếm Tông kia lại
: một lần nữa quan sát phía dưới, hàng lông mày nhu lại. Một đám sinh linh may mắn
chạy thoát khỏi nơi truyền
thừa bị đoạn tuyệt, người
mạnh nhất trong số bọn họ cũng khó khăn lắm mới đạt đến Phản Hư, thậm chí trong nhóm người bên dưới còn có cả tu sĩ Luyện Khí bình
thường, đó là chưa kể đến
. nhận thức nông cạn, thủ
: đoạn nghèo nàn, có thể tiến
vào nội môn tu tập đã được coi là ưu đãi cực lớn rồi,
chẳng lẽ bọn họ còn chưa
vừa lòng? Gã lại cẩn thận quan sát một : hồi mới phát hiện, gần như tất cả mọi người đầu lặng lẽ nhìn về phía thanh niên mặc áo bào trắng Hóa Thần cảnh kia. : Khi thoáng nhìn bộ áo bào màu trắng ấy, người trung ' niên nọ có chút chướng mắt, không nhìn nổi, sắc mặt hơi trầm xuống. Bộ pháp y như vậy đại biểu cho thân phận tông chủ, chỉ một kẻ như đối phương cũng có thể làm vấy bẩn nó sao? Gã thoáng trầm ngâm một
_ lát, lại đưa mắt nhìn về phía
Thẩm Nghỉ: "Ngươi có đầy đủ
: thiên tư, có thể phá lệ làm một chấp sự. Nên nhớ ở Thiên Kiếm Tông ta, muốn đạt được địa vị này, ít nhất
cũng phải là tu sĩ Phản Hư
tầng ba trở lên, ý ngươi thế
nào?" Vốn tưởng rằng đối phương sẽ cảm động đến rơi nước mắt, không ngờ sau khi nghe
xong câu này, Thẩm Nghi lại
chậm rãi thu hồi ánh mắt.
: Hắn không có ưu thế gì, cả
hai đời đều là tiểu nhân vật, nhưng cũng chính vì bản
thân vốn là tiểu nhân vật, nên
mới có thể mẫn cảm đối với những chuyện này như thế...
Thật hiển nhiên, đây vốn
: không phải là ban ân gì, bởi vì hành động của đối phương càng giống như có điều gì đó muốn thỉnh cầu hắn.
Và một manh mối rất rõ ràng
trong chuyện này chính là... Câu nói đầu tiên của tấm Loan Nguyệt Đạo Bài kia. Hiển nhiên người nọ đối đãi
với đám người mình như là
_ Minh tông cùng cấp độ,
: nhưng sau khi câu nói này hạ
xuống, rõ ràng là cái người tên Thiên Kiếm Tông kia đã có
chút nóng nảy, gã trực tiếp
lao lên cắt đứt lời nói của
người kia. Thẩm Nghỉ cũng không rõ
: lắm, rốt cuộc là trên người
mình có thứ gì đáng để đối
: phương mơ ước. Ngay cả là Đạo Bài. Bởi vì với thực lực của những người này, nếu muốn cứ trắng trợn cướp
đoạt là xong, đâu cần phải
tìm cớ chi cho mệt? Nếu đây là chuyện làm ăn thì chí ít hắn cũng phải biết trong tay mình đang có đồ vật gì và có thể đáng giá bao
nhiêu tiền chứ?
Còn chưa chờ Thẩm Nghỉ đáp
lại, một âm thanh trong trẻo mang theo một chút run rẩy
đã vang lên trước một bước. "Xin hỏi tiền bối, ta chỉ còn
: cách Phản Hư tầng hai một
bước ngắn nữa thôi, có thể
: ngoại lệ làm một chấp sự hay không?" Diệp Văn Huyên lấy hất dũng khí đi tới.
Nghe vậy, trưởng lão Thiên
Kiếm Tông chậm rãi nhắm
' mắt lại, dường như đang suy tính chuyện gì. Tình huống kiểu này cũng nên có người mở đầu, một lát sau, gã mới phát ra một thanh âm ngắn
ngủi: "Ừm."
Nghe vậy, Diệp Văn Huyên
dường như nghe được tiên thần pháp chỉ gì đó, sắc mặt
vô cùng mừng rỡ, nàng không chút do dự đã quỳ ' xuống đất hành lễ: "Đệ tử Diệp Văn Huyền nguyện bái : nhập vào Thiên Kiếm thượng tông!" Nàng cũng không ngốc, sáu ' tấm Đạo Bài có thể xuất hiện ở nơi này, đương nhiên là ' Minh tông của Nam Dương. Nhưng tình huống Nam Dương như thế nào? Nó đã sớm bị yêu ma gây họa không còn một mảnh, linh khí thiếu thốn, bên tron càng suy tàn đến mức một vị tiền bối cũng không có. Không quá đáng khi nói tình huống của Nam Dương hiện : tại đã tương đương với trực tiếp chết đi rồi. Mà phía trên tấm Đạo Bài kia,
chỉ đơn thuần là khí thế do
một luồng hư ảnh tản ra
: cũng là thứ nàng chưa từng được trông thấy, thậm chí là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Thực sự không biết họ Thẩm
' kia còn đang do dự cái gì. Chẳng lẽ hắn còn muốn giữ gìn cái Nam Dương tông rách rưới kia? Đúng là hoang đường.
"Bản tọa đã chờ ngươi rất lâu
- rồi." Trưởng lão Thiên Kiếm
Tông không nhìn Diệp Văn Huyên mà vẫn tiếp tục nhìn
chằm chằm vào Thẩm Nghi. "Ta mới đến, không hiểu rõ
tình huống, nên tạm thời
không có ý tưởng gia nhập
: tông môn." Thẩm Nghi ngước mắt nhìn lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Trưởng lão Thiên Kiếm Tông trầm mặc một lúc rồi hờ hững nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, sau khi nhìn thấy những người phía sau đối
phương không có lấy một
: chút oán hận nào về quyết
- định này của hắn, mới ý vị
thâm trường nói: "Được."
Dứt lời, hư ảnh nọ lập tức biến mất không còn trông
: thấy nữa, tấm Đạo Bài có
khắc trường kiếm kia cũng
- trực tiếp lao về phía xa.
Diệp Văn Huyên thấy thế, vội vàng đứng dậy cưỡi mây đi
' theo, sợ sẽ mất dấu tiền đồ
của nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận