Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 858: Cơm Phải Ăn Từng Miếng!

Chương 858: Cơm Phải Ăn Từng Miếng! Chương 858: Cơm Phải Ăn Từng Miếng!
"Hả?" Thẩm Nghỉ hơi ngước : mắt nhìn lên, cái gì mà một lời giải thích công bằng, còn :. Nguyên Linh là ai vậy? Nhưng thấy đối phương đã rời đi, hắn cũng lười hỏi nhiều. Hắn vốn không có hứng thú đối với những ' chuyện kiểu này. Nhớ tới lúc rời tông, Huyền Khánh tiền bối từng nhắc nhở, bảo hắn đi tìm Nhan gia... Thẩm Nghi thoáng đảo mắt nhìn xuống phía dưới, rất : nhanh đã trông thấy Nhan Văn Thành đang áp sát vào từ trước rồi. Hắn lập tức giậm chân lao xuống. Trong khoảnh khắc, bộ áo đen tung bay, tu sĩ xung
quanh đầu tránh đi, xem
xong náo nhiệt, đừng để bị
: người ta xem như đối tượng giết gà dọa khỉ. Nhưng buổi náo nhiệt hôm nay cũng không tính là xem vô ích, ít
_ nhất thì bọn họ cũng có thể
nhìn thấy rõ ràng sự thật. Dù
' không dám nói là toàn bộ Hồng Trạch, nhưng chỉ tính riêng vùng Nam Hồng này thôi, Thất Tử cũng không sợ chống lại Long Cung.
"Chúng ta tham kiến Thẩm
: tông chủ." Mấy người Trịnh
Thiên đáp xuống bảo thuyền, cùng nhau chắp tay hướng về
phía Thẩm Nghi chào hỏi.
Nhan Hưng Nguyên cũng chắp tay, biểu thị cung kính, đây là loại đãi ngộ đặc biệt mà hôm nay Thẩm Nghi đã - dùng thực lực để giành lấy. Nhưng lão không nói thêm điều gì. Lão vốn không giống đám đệ tử Thanh Nguyệt tông này, không thể tùy ý bày tỏ thái độ được, hết thảy mọi ' chuyện còn cần bẩm báo vào trong tộc trước, sau đó lại do tộc trưởng quyết định. Lần này thì đột nhiên Văn Thu Kim lại sững sờ tại chỗ. Thẩm tông chủ? Bỗng nhiên gã lại nhớ tới quyết định Thẩm Nghỉ từng : thuận miệng đưa ra trước đó, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.
Văn Thu Kim đã đoán được
- địa vị của Thẩm Nghi rất cao, nhưng thực sự không ngờ lại cao đến mức độ này... gần như sắp chống lên tới đỉnh
: luôn rồi.
"Sau khi Hưng Nguyên về tộc, nhất định sẽ bẩm báo lại chỉ tiết chuyện hôm nay, kính xin Thượng Tiên thứ lỗi."
Ở vùng Nam Hồng này, ngoại
trừ thế lực đỉnh cao như Thất
Tử thì đại tông có được cự
phách Hợp Đạo cũng thuộc về tồn tại siêu nhiên thoát tục
rồi. Nếu không tính đến
: những tồn tại này, vậy thì thế
lực có Bạch Ngọc Kinh tọa trấn chính là nhất hạng. Nói
: cách khác, bất cứ hành động
nào xuất phát từ một thế lực
: có quy mô như Nhan gia, đầu sẽ tác động đến thế cục của toàn bộ Nam Hồng.
': Nhưng Nhan Hưng Nguyên
vốn là đại tu sĩ đã bước vào
' Phản Hư viên mãn cảnh, lại không hề cường điệu thân phận của mình, vẫn xưng hô Thẩm Nghi là Thượng Tiên như những người khác.
"Ừm." Thẩm Nghi khẽ gật
: đầu, hắn cũng không gấp
gáp. Dù sao thì cơm cũng
phải ăn một miếng.
- Đổi vị trí để suy nghĩ, nếu hắn
là tu sĩ Bạch Ngọc Kinh, muốn đầu nhập vào một người trẻ
: tuổi Phản Hư tầng năm, để từ
nay về sau phải nghe theo
: hiệu lệnh của hắn, còn phải dẫn theo toàn bộ đám người của cả một gia tộc đi mạo hiểm, thì đương nhiên hắn
: cũng sẽ có băn khoăn.
Chỉ cần thực lực đầy đủ, những chuyện này đầu sẽ nước chảy thành sông.
"Các ngươi tổn thương bao nhiêu?" Thẩm Nghi nhớ tới
_ đám đệ tử Thanh Hải phủ kia,
coi như may mắn, bởi vì lúc
trước hắn đã thu rất nhiều chấp sự, làm Kinh Cảnh Tùng
phải thông báo cho người
- trong phủ di chuyển từ sớm,
nên trước lúc tai họa xảy ra, gần như toàn tộc bọn họ đầu rút lui cả rồi. - "Hồi bẩm tông chủ, không có thương tổn."
Đột nhiên Văn Thu Kim lại có chút khẩn trương, dù cho quanh năm vẫn ngồi ở vị trí ' cao, nhưng dưới tình huống
đối mặt với một cự phách
khủng bố như vậy, đầu óc cũng không khỏi có chút choáng váng.
Người thì vẫn là người kia,
: nhưng không hiểu sao so với lần trước, gã lại thấy lần này đối phương uy nghiêm hơn
rất nhiều. "Khi Thu Kim nhận được thư của thám tử, đã lập tức dẫn
: theo tất cả mọi người trên
đảo cùng nhau rút lui, tới khi
- Vị tướng quân kia đến, nơi này chỉ còn lại một hòn đảo rỗng mà thôi."
Văn Thu Kim cũng không nói
đến tổn thất về mặt tiền tài.
' Bởi một lẽ đơn giản, chỉ cần người vẫn còn, đường vẫn còn, thì gã có lòng tin sẽ một lần nữa kiếm lại những thứ đó.
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Nghi lại
: gật gật đầu, sau đó thuận
miệng nói: "Nếu muốn xây dựng lại Thương Minh, thì
trước đó... ngươi có cân nhắc
tới chuyện đi đến Nam
Dương Tông làm chấp sự hay không?”
TU sĩ có thể chiến đấu không
_ ít, nhưng đầu óc linh hoạt, lại cộng thêm kiến thức rộng rãi lại không nhiều.
"Thu Kim đa tạ tông chủ đã
ban ân, làm như vậy đúng là
' đã giải quyết được nhiều việc khẩn cấp." Văn Thu Kim trực tiếp cúi người hành đại lễ, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Vẫn bối còn đang lo mình
không có nơi để cất giữ hàng
_ trong hơn trăm chiếc bảo
thuyền này đây." "Cùng sinh tồn ở Nam Dương
tông đi." Thẩm Nghi thoải
: mái vung tay áo. Vừa vặn, về
sau nếu muốn mượn đồ, hắn cũng không cần phải đi ra ngoài rồi. Nam Hồng Thủy bộ, Thất Tử Tiên Tông.
Giờ phút này, bầu không khí ' có phần quái lạ, hệt như một chút bình yên trước khi cơn
bão đến.
Một con yêu ma Phản Hư tầng tám, cũng chỉ leo tới vị _ trí tướng tiên phong ở trong : Long Cung thôi, nhưng hiện giờ lại làm cho đông đảo
nhóm tu sĩ Bạch Ngọc Kinh chú ý. Bọn họ đang an tĩnh ngồi trong động phủ, tâm tư dần
: dần có chút mơ hồ bay bổng.
Trải qua quá trình tu hành,
: tâm tư của bọn họ vốn đã yên lặng không biết bao nhiêu năm, thì đến bây giờ lại mơ hồ nổi lên một tầng gợn
sóng.
Sau mỗi một bóng người đang ngồi xếp bằng kia, đầu có một đoạn quá khứ khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối. Ai trong số bọn
họ cũng từng là những vị
thiên kiêu nổi danh được
: đám đệ tử tuyên truyền ngợi
œ không dứt miệng. Nhưng dưới thứ hư danh ấy, lại là
những trái đạo tâm đã chờ
- đợi cả vạn năm ròng, đã sớm
không chịu nổi tra tấn... [mm
"
Một bộ áo bào trắng tơ vàng
Xet qua trời cao, còn chưa rơi xuống phía trên Lăng Vân phù điêu, Ngụy Nguyên Châu đã cảm nhận được vô số
' những luồng thần thức dày
đặc bao phủ lấy mình, ác ý
' trong đó gần như trần trụi, không thèm che giấu.
Khuôn mặt gã toát lên vẻ lạnh lùng, chậm rãi nhìn lại. Trong nháy mắt khi thần thức
: chạm nhau, những ánh mắt
thăm dò kia lập tức ít đi chín phần, ngay cả ánh mắt của
những người còn lại cũng bớt đi rất nhiều ác ý, chỉ đơn : thuần mang theo một chút hiếu kỳ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận