Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 997: Yên Lặng Ngủ Một Giấc, Hẳn ..

Chương 997: Yên Lặng Ngủ Một Giấc, Hẳn .. Chương 997: Yên Lặng Ngủ Một Giấc, Hẳn ..
"Cái này.” Ngụy Nguyên Châu : nhạy cảm bắt được một tia nghi hoặc vừa thoáng qua : trong mắt Thẩm Nghị, cả người âm thầm giật mình, sau đó bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Hoá ra chuyện mà bản thân gã coi là quan trọng, thì đối phương đã sớm ' quên mất từ lâu rồi.
Đúng là có mấy phần mùi vị Tiên Nhân phiêu miểu, không bị phàm trần thế tục quấy
nhiễu, chẳng trách tiến triển
_ tu hành của đối phương lại có : thể nhanh chóng mãnh liệt
như thế?
Kể cả khi vứt bỏ cảnh giới
: thực lực qua một bên không nhắc đến, thì khi Ngụy Nguyên Châu nhìn về phía
: Thẩm Nghị, trong lòng cũng
thấy nhiều hơn vài phần mặc
: cảm. Có lẽ chuyện gã quá mức coi trọng cái gọi là quy củ như vậy đã khiến bản thân chịu trói buộc, cuối cùng mới
Ít đi mấy phần thản nhiên hờ
hững.
"Nguyên Châu hiểu rồi." Ngụy Nguyên Châu lui ra phía sau nửa bước, lại lần nữa bái lạy đối phương.
Muội tử kia của gã vốn
: không cần xá lệnh của Thẩm
tông chủ, mà thứ nàng cần vốn là chân chính tỉnh ngộ,
nếu không cách nào thoát
- khỏi hận ý kia, nếu vẫn cảm
thấy đó là người khác bắt nạt nàng, thì kể cả khi rời khỏi lao : tù, cũng sẽ bị vây khốn bên trong tâm lao càng lớn hơn :. nữa. "Hiểu rồi?" Đến lúc đó, Thẩm Nghi mới lẫy lại tỉnh thần, hắn nhíu mày, chẳng biết đối phương hiểu được cái gì chứ? ' Sao đám Đạo Tử này kẻ sau còn lải nhải hơn cả kẻ trước vậy? Thôi, cũng không liên quan gì đến mình. Hiện giờ, hắn chỉ muốn : nhanh chóng trở lại tông môn : nghỉ ngơi một chút, quá trình leo lên Phàn Thiên Lộ lần này, thật sự đã khiến hắn cảm nhận được sự mệt mỏi hiếm thấy rồi. Cũng không phải là mệt mỏi
: trên thân thể, mà là thần hồn
quá mức buồn ngủ, không
sao điều khiển được. Hình như đã lâu rồi hắn không được tử tế nghỉ ngơi một lần. Tới hiện giờ, rốt cuộc bản
: thân cũng bước đầu đứng
vững gót chân tại Nam Hồng,
' yên lặng ngủ một giấc, hẳn là
không quá đáng?
Ở một nơi cách mọi người
rất xa, rốt cục Bảo Hoa tiên tử
: cũng đợi được đến khi nhóm
Đạo Tử kia nói xong chuyện rồi theo bản năng muốn đuổi
theo bóng người quen thuộc
kia. Nàng có thật nhiều lời muốn
hỏi.
__ Nhưng Bảo Hoa tiên tử vừa mới bước đôi chân trần ra lại sợ hãi thu về. Đúng là nàng đã nhớ nhung đối phương từ
_ rất lâu rồi, nhưng sau khi cẩn
thận nghĩ lại mới nhận ra
' hình như hai người cũng không thân quen cho lắm, thậm chí đến tận bây giờ, nàng mới biết được thân phận thật sự của Thẩm Nghi.
Ngoại trừ chuyện này, cũng
: không biết có phải ảo giác
hay không, nhưng Bảo Hoa tiên tử lại có thể loáng
thoáng nhìn thấy một bóng dáng sức cùng lực kiệt ẩn ': mình bên dưới bộ áo bào trắng Nam Dương tôn quý vô : cùng kia. Mặc dù hình bóng ấy không có cảm giác uy phong quan sát chúng sinh như lúc trước, nhưng không hiểu vì sao lại mang đến cho người ta cảm giác càng thêm ' chân thật. "Hình như hắn đã mệt muốn chất rồi." Nghe Bảo Hoa tiên tử nỉ non một tiếng, Tô Ngữ Thường : khẽ liếc nàng: "Nói tu vi của ngươi thấp, ngươi còn không tin, tu sĩ có thể đi lên Bạch Ngọc Kinh, tinh khí đã sớm ': hòa hợp cùng thiên địa, sao có thể trải qua cảm giác mệt mỏi của phàm nhân?"
"Có thể là ta nhìn lầm." Bảo : Hoa tiên tử khẽ giật giật khóe môi, cố gắng nặn ra nụ cười
miễn cưỡng. _ Nàng lại không chú ý tới, ở phía sau hai người, bà lão ' đang cầm quải trượng trong tay kia khẽ đưa mắt nhìn ra xa, sau đó lại trầm mặc thở dài một tiếng. Có thể phân biệt ra thứ mà . người thường không thể nhìn - được từ trong dáng người hào quang vạn trượng kia, thật ra đây cũng không phải chuyện tốt lành gì, chỉ khiến : bản thân càng lún càng sâu thôi. Nhưng đương nhiên, bà lão ấy cũng không cho rằng trên phương diện này, bản thân có - tư cách chỉ điểm đồ đệ, chỉ đơn thuần là trong lòng có chút nghẹn ngào thôi... Vì sao lại là Nam Dương tông chứ? Ngay sau đó, bà ấy khẽ lắc ' đầu, nhẹ nhàng vung trượng, cuốn tới một luồng linh phong vô hình, đẩy Bảo Hoa tiên tử ra ngoài, khẽ cười nhạt nói: "Tiểu Chi Lan, muốn đi thì đi thôi, chỉ gặp mặt một lần thì sợ cái gì?" Cho dù lập trường của bà ấy không khách quan, nhưng lại không thể không thừa nhận, biểu hiện của vị Thẩm tông : chủ này đã sớm vượt xa Huyền Khánh lúc trước.
Đối mặt một nhân vật như bọn họ, nếu hiện tại do dự chỉ sợ về sau sẽ không còn cơ
: hội nữa. Đương nhiên, cái gọi
là cơ hội này, có lẽ cũng chỉ
' dừng lại ở mức độ gặp mặt
mà thôi.
Ở giữa Vân Hà Sơn Phủ cách
_ Nam Hồng Thất Tử không xa.
Bóng cây mênh mông giống như biển xanh dập dờn, phía
dưới có bày biện mấy chiếc
: ghế dựa mang phong cách cổ
xưa. Tại nơi này, có sáu bóng : người không hề ngồi cùng một chỗ, mà từng người : phân tách nhau ra, người uống trà thì uống trà, người uống rượu thì uống rượu, người cao nhã thì đánh đàn, người xuêề xoà lại ngồi chồm hỗm trên mặt đất gảy vài viên . đá. Dù ánh mắt của mấy người bọn họ vốn không hướng về phía nhau, nhưng toàn bộ cảnh tượng lại hòa hợp đến lạ _ thường. Dường như bọn họ đã sớm hòa làm một thể. "Là Tần sư huynh sao?" Bỗng
: nhiên nữ nhân lạnh lùng
đang đánh đàn lại dừng ngón
- tay, liếc mắt nhìn về phía chiếc ghế dựa trống rỗng được kê gần cây đại thụ kia nhất.
Chiếc ghế này nhìn rất quen
' mắt, bởi nó chính là chiếc ghế lúc trước. So với thịnh hội thanh thế to lớn lúc trước, kỳ thật mấy chỗ ngồi nhìn như rời rạc tại nơi tính mịch này
mới càng phù hợp với xưng
hô "Đại hội Thất Tử" kia.
"Không biết."
Thiên Kiếm tông chủ mang
theo vò rượu, thở ra một hơi thật dài nói: "Vài ngày trước
: khi ta xuống nước, xuyên qua
thuỷ kính đã từng gặp hắn
: một lần và cả thủ đoạn hắn sử dụng lẫn phong cách hành sự, đều hoàn toàn khác biệt với họ Tần."
"Khác biệt mới là đúng."
' Cuối cùng, Vô Song tông chủ cũng đặt viên đá nọ thành hình dạng mà mình hài lòng, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Đã trải qua chuyện đó, nếu
trở về báo thù, làm sao có thể
giống như trước kia được?"
Lời ông ấy nói ra lại giống như trực tiếp nói hộ tiếng
lòng của mọi người. Và không
cần biết sự thật như thế nào, đây cũng được coi là một loại _. " tưởng niệm. "Nên... Lần sau mời hắn : cùng đến?" Linh Nhạc tông chủ rầu rĩ nói. Câu hỏi này vừa cất lên đã : thấy tất cả mọi người dừng lại công việc trong tay, ném : về phía ông ấy một cái nhìn chăm chú đầy rây phức tạp. Nếu thật sự là Tần sư huynh thì còn cần mời sao? Nếu không phải thì mời một - thiên kiêu trẻ tuổi tới tham dự Hợp Đạo cảnh lại có ý nghĩa gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận