Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 730: Nam Hồng Thất Tử!

Chương 730: Nam Hồng Thất Tử! Chương 730: Nam Hồng Thất Tử!
Mấy tấm Đạo Bài khác cũng - lần lượt bay đi, chỉ còn lại tấm Loan Nguyệt Đạo Bài kia. : Lúc này, giọng nói nghiêm túc vừa rồi cũng lên tiếng, dường như đối phương miễn cưỡng lắm mới có thể ép cho ' âm điệu của mình trở nên nhã nhặn hơn vài phần: "Chúng ta đầu là Nam Hồng Thất Tử, nếu có gì cần hỗ trợ, hãy dùng Đạo Bài đưa tin cho Thanh Nguyệt tông." "Đa tạ tiền bối." Thẩm Nghỉ chấp tay nói. Loan Nguyệt Đạo Bài cười cười: "Không cần gọi tiền bối đâu... Dựa theo quy củ, ta còn : phải gọi ngài một tiếng Nam Dương tông chủ nữa đó." Cảm nhận của Thẩm Nghi đối
với Thanh Nguyệt tông này
cũng không tệ lắm, hắn lập
- tức nắm lấy cơ hội, lại hỏi thêm một câu: "Xin hỏi tu sĩ Nam Dương tông đã đi nơi nào rồi?"
Nghe vậy, bỗng nhiên tấm
' Đạo Bài kia thoáng ngưng lại, đối phương lập tức chuyển hướng nhìn về phía Mộc Nhân bên vách đá đằng kia, một lát sau mới thở dài nói:
"Không nên hỏi, không cần
_ thiết."
Dứt lời, dường như lo lắng Thẩm Nghi sẽ truy hỏi đến
cùng, tấm Đạo Bài nọ trực tiếp bay lên không lướt đi. Tiếng nói còn chưa tiêu tán, khí tức kinh khủng lại chậm rãi lan tràn trên đài cao Nam Dương, đứng trước áp lực này, với tu vi Thiên Hoàng Bất Diệt Chân Thân tiểu thành của Thẩm Nghi, cũng liên tục lui xuống mấy bước bước ổn định lại được. Đến đây, Mộc Nhân với thân thể đầy rẫy dây leo cũng mở mắt ra, ngay cả đôi mắt của đối phương cũng giống như : một hạt châu bằng gỗ được ai đó dùng đao khắc ra. Nó đứng dậy trong tiếng kẽo kẹt, rồi từng bước đi về phía đám người, cuối cùng đứng lại trước mặt Thẩm Nghi đang cầm Đạo Bài trong tay, cất lên
' giọng nói khàn khàn chói tai,
còn mang theo một chút chất
: phác: "Ta là đệ tử thân truyền của Nam Dương tông, ta muốn về nhà."
_ "Ách." Mọi người đưa mắt
nhìn nhau, ngay cả Nhiếp
' Quân, toàn thân cũng căng thẳng. Thẩm Nghi nắm chặt tấm Đạo Bài trên tay. Đến hiện tại, hắn
đã phục hồi lại tinh thần từ
_ trong niềm hưng phấn sau
- khi chém giết lão cẩu rồi,
dường như thế đạo bên ngoài này còn đáng sợ hơn
hắn tưởng tượng rất nhiều.
Hắn nhìn chằm chằm vào quái nhân trước mắt, lại nghe - đối phương tiếp tục nói: "Ngươi có thể mang ta... Về . nhà..." Mộc Nhân thuần thục đứng vào giữa pháp trận, rõ ràng là trên khuôn mặt bằng gỗ cứng ngắc kia vừa hiện ra một chút ' chờ mong và khẩn cầu. Thẩm Nghi thoáng trầm ngâm một chút. Tông chủ Hóa Thần cảnh lại có một đệ tử thân truyền cường hãn như thế, sao hắn cứ có cảm giác chỗ nào đó hơi là lạ nhỉ? Hắn thoáng suy nghĩ một : chút, sau đó vây tay với đối phương: "Đi theo ta." Thẩm Nghi nói xong, lập tức cất bước đi về phía vách đá, chỉ thấy Mộc Nhân kia tuy vô cùng lưu luyến nhưng vẫn nghe lời đi tới sau lưng hắn. "Ngươi tên là gì?" Thực ra Thẩm Nghi cũng không muốn tra hỏi đối phương điều gì, chỉ vì mang một tồn tại cường hãn không nằm dưới _ sự khống chế của mình quay : về cái Nam Dương tông đã rách nát không chịu nổi kia, đúng là một loại mạo hiểm rất lớn. "Tên là... Lý Huyền Khánh."
Mộc Nhân thành thật trả lời.
- "Tu vi gì?" Thẩm Nghi tò mò nhìn lại, đám người Nhiếp Quân và Linh Hề cũng đưa mắt nhìn qua bên này theo
' bản năng. Bọn họ cũng rất
muốn biết, rốt cuộc là cảnh
giới gì mới có thể tỏa ra khí tức cường hãn đến vậy. Mộc Nhân trầm tư một lát mới chậm rãi nói: "Đã từng
bước lên Bạch Ngọc Kinh, sau
_ đó vì mạng sống mới tái tạo
: một bộ mộc thân, cảnh giớiDocful l.v n- đọc tr miễn phí
rớt xuống khoảng chừng ba - bốn tầng lầu, cũng có thể là
tám - chín tầng, chưa động
thủ, không quá rõ ràng." Thẩm Nghi chậm rãi siết chặt hai tay nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Khoảng cách này có phải là quá lớn hay không? ' Hơn nữa, Bạch Ngọc Kinh là cái gì? Nhưng ít nhất là thông qua thái độ của tấm Loan Nguyệt Đạo Bài vừa rồi, hắn cảm nhận được đối phương cực kỳ yên tâm đối với Mộc Nhân này. Đương nhiên, cái tên là : Thanh Nguyệt Tông kia cũng không thể tin tưởng hoàn toàn được, vấn đề là hôm nay hắn vừa mới bước ra khỏi Nam Dương tông, thực sự - : đang cần gấp một người dân đường. Trên vách núi cao chót vót, : một bộ áo bào trắng khẽ tung bay. Thẩm Nghi trầm mặc nhìn xuống chân núi phía xa, thứ đập vào mắt hắn đầu là mây mù, không thể nhìn rõ những đường nét của nhân gian bên _ dưới. Bỗng nhiên hắn cảm nhận được một cơn gió núi hơi lạnh vừa lướt qua. Hình như ': bản thân đang đứng ở một vị trí quá cao rồi. Diệp Văn Huyên tự xưng là
: Phản Hư tầng một, mà hiển
nhiên Mộc Nhân này chính là
: cường giả tuyệt đỉnh trong hàng ngũ Phản Hư cảnh, nhưng vẫn rơi vào kết cục thê lương như vậy.
So sánh một phen, dù thực
lực của Thẩm Nghỉ có thể thắng được Diệp Văn Huyên, nhưng ở phương thiên địa này, cũng không thể coi là tồn tại siêu nhiên thoát tục
dì.
Thông qua lời nói của người
trung niên Thanh Nguyệt tông vừa rồi, rất nhanh Thẩm
Nghi đã có thể phản ứng lại. Hẳn là địa vị của những
: cường giả đứng sau sáu tấm
Đạo Bài vừa rồi còn thấp hơn
: tông chủ. Nghĩa là lấy thực lực hiện tại của hắn, chỉ sợ rất khó mà ngồi vững tại thân phận cao như vậy.
Gã liếc mắt nhìn Mộc Nhân
' kia: "Nam Hồng Thất Tử, nơi này tên là Nam Hồng?" Mặc dù tâm tư của Lý Huyền Khánh đầu ở trong Nam
Dương Tông, nhưng vẫn thật
thà đáp lại: "Nơi này được gọi
- là Hồng Trạch, chúng ta ở
phía Nam."
"Mối quan hệ của Thất Tử
như thế nào?" Vấn đề này cực
kỳ quan trọng đối với Thẩm Nghi.
"Cùng sống cùng chết." Lý
: Huyền Khánh không chút do dự đáp lời.
"...," Thẩm Nghỉ thoáng trầm
' mặc một lát, sau đó từ chối
cho ý kiến, lại tiếp tục hỏi:
_ "Vậy vì sao nhiều năm như vậy, bọn họ lại không để ý đến những chuyện đã xảy ra bên trong Nam Dương tông? Là không phá được pháp trận
sao?"
"Nếu tông chủ ra tay hoàn
toàn có thể phá vỡ được, nhưng đổi lại nơi này cũng bị
phá hủy luôn." Lý Huyền
: Khánh nhìn về phía Thẩm
Nghi, chỉ cần thông qua vệt yêu huyết còn chưa khô hẳn
: trên người đối phương là có
thể đoán được đại khái tình
hình bên trong rồi. "Vật trân quý nhất của Nam Dương tông chính là bản
: thân nó."
"Xin chỉ giáo cho?" Thẩm Nghỉ có chút tò mò, hắn thực sự không hiểu lắm, bởi những món đồ bên trong Nam Dương tông kia quá mức
nghèo nàn, thậm chí còn
. không đủ để trợ giúp tu sĩ đột
: phá đến Phản Hư tầng hai,
thì có cái gì đáng để những
cường giả bên ngoài mơ ước?
Bạn cần đăng nhập để bình luận