Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 891: Thủy Tộc Đến Rước Dâu!

Chương 891: Thủy Tộc Đến Rước Dâu! Chương 891: Thủy Tộc Đến Rước Dâu!
Cùng lúc đó, tất cả mọi người
đều nhìn thấy Tô Ngữ Thường
kiên quyết rời khỏi Huyền
: Nhạc Thành. "Tiên tử, bây giờ chúng ta về tông sao?" Hai tên hộ vệ đi
' bên cạnh khẽ thở dài, bọn họ
cũng có cảm quan không tệ
' với Huyền Nhạc thành, ở nơi này cũng có không ít bạn cũ. Tô Ngữ Thường cố ý bước thật chậm trên đường, khóe
môi lại nhấch lên, trên gương
mặt xuất hiện một tia hung
: ác như thú non, khẽ thì thầm
nói: "Đi cái rắm, chỉ cần chưa chạm vào nước thì không tính
là vợ nó."
Nghe vậy, hai tên hộ vệ biến sắc, lại lập tức câm như hến.
': Bọn họ hoàn toàn không ngờ
nổi, hóa ra lá gan của vị Thiên
: Kiếm tiên tử này lại lớn đến mức này.
"Yên tâm, ta đã sớm chuẩn bị _ xong hết rồi." Tô Ngữ Thường lấy ra một tấm trận bàn, đặt ' trên tay ngắm nghía. Trong
lúc hô hấp, khí tức trên người
nàng bỗng nhiều thêm mấy phần cảm giác phiêu dật hiên ngang, nàng khẽ mỉm cười giảo hoạt: "Hắn là Nguyên . Châu đạo huynh sẽ không để ý chứ?"
Đối với tu sĩ Phản Hư, thay đổi khuôn mặt tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng thứ quan trọng nhất lại là khí tức trên người. Tô
': Ngữ Thường đặc biệt mượn
dùng tấm trận bàn quý giá
- này, hiển nhiên là đã tính toán cặn kẽ trước khi rời tông.
- Với quy mô của Nam Hồng
Thất Tử, đương nhiên là
' trong nhóm đệ tử của bọn họ, cũng không chỉ một mình Tô Hồng Tụ là có thể giơ vai ra gánh vác trách nhiệm.
Về phần tại sao nàng lại lựa
chọn Ngụy Nguyên Châu, thì
ai bảo lần trước đối phương
ra mặt giúp đỡ Nam Dương tông, thậm chí chỉ kém một
chút là trực tiếp ra tay thôi,
: nên dùng hình tượng của gã,
độ tin cậy sẽ cao hơn người khác nhiều.
Hơn nữa đối phương vốn là
chính nhân quân tử, chờ tới lúc trả thù nàng, kiểu gì ra tay cũng sẽ nhẹ một chút.
Hai tên hộ vệ không nhịn được lập tức liếc mắt nhìn nhau, rồi làm bộ như mình chẳng nghe thấy gì cả.
Lấy thực lực Phản Hư tầng
. mười một của tiên tử, đi ngụy
: trang thành Đạo Tử Lăng Vân
tông - một vị cường giả đã đạt tới Bạch Ngọc Kinh, cũng
chỉ có thể lừa gạt được đám
rùa kia thôi. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên
Tô Ngữ Thường thoáng liếc
mắt nhìn lại. Chỉ thấy ngay gần cánh cửa của một tòa lầu cao bên đường, có một bộ áo đen nhẹ
' nhàng bay lượn, sau lưng đối
phương còn có một người
' mặc hắc bào làm bạn, nhưng trong nháy mắt khi nàng quay đầu, hai bóng người ấy đã bước vào lầu cao rồi.
"Sao vậy?" Hộ vệ tò mò nhìn lại.

"Không có gì." Tô Ngữ Thường lắc đầu nói. Chỉ vì
vừa nãy, không hiểu sao nàng
lại cảm thấy đối phương có chút quen mắt, nhưng định : thần lại thì không nhớ nổi đã từng nhìn thấy người nọ ở _ đầu thôi. Theo đạo lý, người có thể để lại ấn tượng trong đầu nàng _ thì tuyệt đối không phải một kẻ vô danh, vì sao nàng lại có ' cảm giác xa lạ như vậy? Thật là quái dị. Trong phút chốc, yêu khí lan tràn trên không trung lại trực tiếp cắt đứt đoạn trầm ngâm _ của nàng. Mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trời. Cũng chẳng biết từ lúc nào giữa màn trời : màu xanh lam trong trẻo kia, lại xuất hiện một tầng sóng nước cuồn cuộn, tầng tâng
lớp lớp từ đằng xa cuốn tới,
thanh thế to lớn, tiếng sóng
: vang lên không dứt bên tai. Ào ào ào —— Hai lá cờ tung bay, bên trên có một mũi
' nhọn sắc bén, bên trên có vẽ
một con Tiêm Thứ Hoàng
' Long tràn đầy khí phách, đôi cánh trên lưng đại biểu cho thân phận mẫu tộc của vị Long Tôn này. Hất thảy là mười tám tên Yêu tộc tinh
nhuệ lần lượt phụ trách công
_ việc cầm cờ, nâng lễ, cùng với
hộ vệ. Bọn chúng bao quanh một
người thanh niên ở giữa,
: khuôn mặt cũng miễn cưỡng
được coi là anh tư hiên ngang, chỉ có cái đầu trọc lóc,
: cùng với vết sẹo dữ tợn kéo
dài từ hốc mắt đến cằm, làm
gã có vẻ hơi hung hãn. Trên đầu người này không có sừng rồng, đương nhiên
' không thể là Long Tôn đích
thân tới được. Nhưng lại có
tư cách tế ra Long Tôn tinh kỳ, cộng thêm tuổi tác như vậy, thân phận của thanh niên này ra sao, đã rất rõ ràng rồi.
Gã đương nhiên là thiếu chủ
: của nhánh Quy quân kia, thủ
hạ dưới trướng Long Tôn lão
thất Kha Tuyên Thanh.
Thủy tộc đến rước dâu! Đám này rêu rao như vậy tựa
như đang lo lắng có người ở
Huyền Nhạc thành này không
: biết đến sự xuất hiện của mình. Đổi lại là lúc Thiên Kiếm Tông vẫn còn che chở nơi đầy, đám nghiệt súc này
': nào dám kiêu ngạo như vậy?
"Xúi quầy thật." Tô Ngữ Thường khẽ hừ nhẹ một tiếng, cũng không có tâm trạng để suy nghĩ thêm về bóng người vừa trông thấy
lúc trước nữa, đã trực tiếp rời
khỏi thành trì rồi.
"Chậc." Gần như cùng một đoạn thời gian, bóng người
mặc y phục màu đen bên
trong lầu cao kia cũng ngước mắt nhìn lên trời. Sau khi cảm
': nhận được yêu khí dũng
mãnh tản ra trên người đám
yêu ma này, Thẩm Nghỉ khẽ nâng chung trà lên, uống một ngụm nước ấm, cố gắng kiêm chế gợn sóng đang trào dâng trong lòng.
"Ngài nhìn xem, ngài nhìn xem, con rùa kia xấu xí như thế, còn không bằng ta...Ưm... Ưm..." Hán tử say lúc trước còn chưa nói xong,
đã bị Kha Thập Tam hờ hững
che miệng lại.
Nếu để cho gã nói tiếp, khẳng định là người này sẽ bị ném
ra ngoài một lần nữa. Quả
' nhiên, đám khách khứa uống
rượu trong tiệm đã nhìn sang nơi này với vẻ mặt cổ quái rồi: Thẩm Nghi ném qua một viên đá truyền âm từng lấy được từ Hứa gia. Tình huống hiện tại tương đối đặc thù, có thể ': không bại lộ thân phận thì không nên bại lộ mới tốt. "Ngài đừng trách ta lắm miệng, đúng là việc này quá mức đáng giận mà." Hán tử say rượu đã tỉnh hơn phân nửa, được nhắc nhở một chút, gã cũng thu liêm lại rất : nhiều, nắm Truyền Âm Thạch trong tay, bắt đầu mở máy nói: "Ngài nói xem, bọn chúng làm việc như vậy, về sau đến cùng là Huyền Nhạc thành sẽ là Huyền Nhạc thành của Tiên Tông, hay là
: Huyền Nhạc thành của yêu
ma Thủy tộc bọn chúng?" "Lúc trước ta mắng chửi chỉ đơn thuần là tức giận mới nói ra thôi, nhưng toàn bộ Huyền
' Nhạc thành này ai mà không
biết, thành chủ cực kỳ yêu
' thương Doãn tiểu thư. Ngài ấy nén giận như vậy, hẳn là suy nghĩ cho ba trăm thành chúng ta, nhưng... Doãn tiểu thư xuống nước như vậy,
chẳng khác nào đưa một con
_ tin qua cho bọn chúng. Về
: sau, Long Cung có yêu cầu gì,
thành chủ đâu thể ngoảnh mặt làm ngơ, mặc kệ khuê nữ
nhà mình? Hôm nay lui một
: bước, thì sau này chính là
bước bước phải lui!" Hán tử say không nhịn được lại thở ngắn than dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận