Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 839: Vạn Sự Trên Đời Đều Có Ngu... `

Chương 839: Vạn Sự Trên Đời Đều Có Ngu... ` Chương 839: Vạn Sự Trên Đời Đều Có Ngu... `
"Hắc! Minh chủ đến, sợ rồi
sao? Ta hỏi lại, rốt cuộc ngươi
có mua hay không, không
: mua ta còn có việc khác đây." Tu sĩ trẻ tuổi kia khẽ cười lạnh hai tiếng, lại thấy Trương gia
: thuận tay buông lỏng mình
ra, hai mắt gắt gao nhìn
chằm chằm về phía Minh chủ, sau đó đầu ngón tay lão run rẩy, nói với Tiêu Viễn Lâm: "Là... là... là hắn!"
Sau lần chia tay trước đó,
: chuyện Trương gia ảo não
: nhất chính là mất dấu Thẩm
tiền bối, thậm chí ngay cả thân phận của đối phương là
gì lão cũng không biết. Lão
đã suy đoán rất nhiều khả
năng, nhưng chỉ có duy nhất một khả năng bị bỏ sót đó là lão thực sự không ngờ đối phương lại có mối quan hệ
: với Thủy Nguyệt Thương
Minh!
Đạo lý rất đơn giản, nhân vật có thể khiến cho Văn minh chủ tự mình đi cùng như vậy, ' làm sao phải dùng Na Di
Pháp để đi đường, còn phải
tự mình đến Bảo Hoa tông
tìm đan dược? Tiêu Viễn Lâm im lặng cất bước, đi tới bên cạnh con đường vừa bị hộ vệ đuổi ra kia, sau đó ở trước mắt bao - người, bỗng nhiên gã “phù phù” một tiếng quỳ thẳng xuống đất, dùng sức dập đầu : mấy cái với bóng lưng mặc áo đen kial Không hề nói năng gì nhiều, gã cứ dập đầu như vậy cho đến khi vết thương mới khép lại trên trán trực tiếp nứt ra, lúc này mới dùng sức thở hổn ' hển mấy hơi. Đối với Thẩm tiền bối, có lẽ chuyện lúc trước chỉ là một vụ giao dịch giữa hắn và Bảo Hoa tiên tử mà thôi, nhưng đối với Tiêu Viên Lâm gã, đó : lại là đại thù sinh tử của phu nhân. "Cái này..." Văn Thu Kim nghe được động tĩnh, lập tức ngoái đầu nhìn lại, sau đó đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nghi. "Chỉ là người quen cũ mà thôi." Thẩm Nghi cũng không quá để ý đến bọn họ, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho
Kinh Cảnh Tùng bên cạnh.
' Lúc trước, hắn cũng muốn kiếm thêm một khoản từ phía Bảo Hoa tiên tử, nhưng sau khi suy nghĩ mới cảm thấy làm chuyện đó quá mức
phiền phức mới quyết định
bỏ qua. Thật không ngờ đến
: hôm nay, đối phương lại tự
mình đưa tới cửa.
Ây cha, Nam Dương Bảo Địa
': bọn họ cái gì cũng thiếu, chỉ
không thiếu chỗ ở mà thôi. "Ồ." Trương gia nhìn vị đại : tiền bối Phản Hư tầng sáu kia trầm mặc đi tới, dẫn Tiêu Viễn : Lâm đến một chỗ an tĩnh, là trong lòng lập tức hiểu ra mọi chuyện. Lão cười híp mắt quay người nói với tu sĩ trẻ - tuổi kia: "Mảnh đất rách nát của ngươi có thể giữ lại mà sinh con đi, lão gia đây chướng mắt!" Nói xong, lão lập tức móc thù lao Bảo Hoa tiên tử cho ra, nhanh chóng chạy theo hướng Tiêu Viễn Lâm vừa rời đi. Việc này cũng chỉ là một trò khôi hài nhỏ bé không đáng kể.
Văn Thu Kim đã nhanh chóng
dẫn dắt đề tài trở về đường chính, lại tiếp tục dẫn Thẩm Nghi đi tham quan Thương Minh.
Đúng vào thời điểm này, vị tu _ sĩ lúc trước vừa mới rời đi lại bước nhanh trở về, sắc mặt càng khó coi. Gã đi đến bên cạnh Văn Thu Kim, tiếp tục
truyền âm nói: "Chúng ta phát đi thư từ còn chưa vào nước, đã bị xé nát, lại có một : chiếc bảo thuyền bị đánh chìm, dường như chúng nó đã vây quanh Thủy Nguyệt Thương Minh rồi. Đây không giống tình huống tống tiền, rõ ràng là mang theo địch ý mà tới." Văn Thu Kim yên tĩnh nghe xong, song chưởng trong ống tay áo chậm rãi nắm chặt lại.
Gã thoáng trầm tư một lát,
trong lòng vẫn không nghĩ ra,
' chẳng biết dạo gần đây Thủy Nguyệt Thương Minh bọn họ đã đắc tội với Thủy tộc ở chỗ nào, một chuyện lớn như vậy, khẳng định là đám người
phía dưới không dám giấu
giếm đâu.
Hơn nữa, tình huống lần này quá mức gay gắt, ngay cả
một phong thư đối phương
cũng kiên quyết không nhận,
rõ ràng đã để lộ ra một chút mùi vị không chết không thôi
rồi.
- Thủy Nguyệt Thương Minh có quy mô cực lớn, nhưng thực lực bản thân lại không tính là mạnh, dù bọn họ cũng mời
' chào được không ít cường giả
Phản Hư hậu kỳ, nhưng đều
' là Phản Hư tầng bảy.
Thêm nữa, so với tu sĩ còn sống, Văn Thu Kim càng tin tưởng vật chết hơn. Gã dứt
khoát ném lượng lớn gia
. nghiệp của mình cho trận
: pháp trên đảo nổi, nếu không
có thực lực Phản Hư viên mãn, tuyệt đối không thể phá
vỡ đại trận, nhưng đám Thủy
: tộc kia cứ một mực vây
quanh như vậy, chuyện mua bán sao có thể triển khai đây?
"Cứ bảo bọn họ dừng thuyền
- trước, để lão Tam đi xem một chút." Văn Thu Kim thu hồi ánh mắt, đáng tiếc là lần này trên mặt gã thực sự không
cười nổi nữa rồi.
Gã đã nghiêm túc đi tìm kiếm nguyên nhân ở trên người mình, nhưng thật sự không nghĩ ra được. Nếu nhân tố Thủy Nguyệt Thương Minh bị
loại trừ, vậy khả năng còn lại...

Đến đây, gã nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Thẩm Nghỉ
bên kia. Đối phương đột
: nhiên đại giá quang lâm đảo
nổi, vốn có vẻ hơi đột ngột, hơn nữa lúc dùng bữa lại : chưa từng đề cập đến chuyện hiếu kính, khiến cho những - lời từ chối gã từng chuẩn bị sẵn sàng trước đó chợt trở thành vô dụng. Vạn sự trên đời đầu có nguyên nhân. Đối phương không thể nào rảnh rỗi đến mức chạy qua bên này ngồi chơi như thế được. Chẳng lẽ đã chọc phải phiền phức, nên coi trọng . trận pháp của Thủy Nguyệt Thương Minh sao? "Có việc hả?" Thẩm Nghỉ nghiêng mắt nhìn qua. Dù sao hắn cũng tới nơi này làm khách, nên không có ý tứ
: nghe trộm đối phương truyền
âm, mà đương nhiên tạm thời
: hắn còn chưa có loại thủ đoạn này.
"Không sao." Văn Thu Kim cười cười lắc đầu.
Muốn kéo da hổ lên, kiểu gì cũng phải trả giá đắt, tuy đã giao hiếu kính, vậy mà hiện giờ còn phải bảo vệ ngược lại đối phương, chuyện này nghe
có chút hoang đường, nhưng
ở một nơi như Nam Hồng
: này, bản thân đã không có
đạo lý gì để giảng.
Vấn đề là nụ cười trên mặt gã
chỉ duy trì được không đến
một canh giờ. Sau khi đám người Văn Thu Kim Đái và
: Thẩm Nghỉ vừa mới đi thăm
xong phiên chợ của Thương
: Minh, hộ vệ kia lại lần thứ ba vội vàng chạy đến, lần này trong đôi mắt đối phương đã có thêm một mảnh huyết
' hồng, ngay cả truyền âm
cũng không thèm dùng nữa,
- trực tiếp nói luôn: "Hồi bẩm minh chủ, lão tam bị bắt rồi." Trong nháy mắt khi hộ vệ nọ vừa dứt lời, đám người Nam
Dương tông còn chưa có
phản ứng gì, nhưng tất cả tu
- Sĩ Thủy Nguyệt Thương Minh
đều biến sắc mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận