Trường Sinh Bất Tử Từ Trảm Yêu Trừ Ma

Chương 1005: Đúng Là Rất Dễ Dàng...

Chương 1005: Đúng Là Rất Dễ Dàng... Chương 1005: Đúng Là Rất Dễ Dàng...
Cũng không phải là kỳ trang
dị phục gì, chỉ vì ở bên trong
Tiên Tông đường đường
chính chính mà đối phương lại ăn mặc giống kiểu võ phu giang hồ, với một bộ kính trang màu vàng, còn quấn cả
_ xà cạp và bó cổ tay.
Hiển nhiên là Ngụy Nguyên Châu có kiến thức rộng hơn, gã lặng yên quét mắt nhìn đạo kim văn hình núi nơi mi tâm đại hán, sau đó lập tức
chắp tay nói: "Làm phiền
trưởng lão."
Nghĩa là vị đại hán với khí tức không hiển lộ trước mắt
người đời này, còn có bộ
dáng bình thường như thế, lại là một vị trưởng lão Bạch Ngọc Kinh?
"Khách khí rồi, mời mấy vị đi
- nghỉ ngơi một lát, ta sẽ mau chóng bẩm báo chuyện này lên Đạo Tử của tông ta." Thái độ của trưởng lão Bàn Sơn
Tông hoàn toàn không bắt bẻ
được chút nào, nếu nhất
' quyết phải soi mói bắt bẻ, thì chỉ có thể nói là ẩn sâu dưới đáy mắt của đối phương có mang theo chút ít xa cách nhàn nhạt.
Nhưng nghĩ tới thanh danh
: của Nam Hồng Thất Tử, ai
cũng hiểu phản ứng này của đối phương cũng là bình
thường
"Đã quấy rầy rồi." Ngụy Nguyên Châu không kiêu : ngạo không siểm nịnh, chỉ bình thản đáp lễ.
Đợi cho đến khi vị trưởng lão Bàn Sơn Tông nọ xoay người, lại men theo con
': đường trên núi dần dần đi xa,
gã mới thu hồi ánh mắt, nhìn
' về phía toà lầu cao hào hoa xa xỉ bên cạnh, lập tức cười nói: "Còn dễ dàng hơn những gì ta tưởng tượng."
Phàm là Tiên Tông, những
. chương trình bọn họ dùng để
: tiếp đón đạo hữu đầu có
thuyết pháp riêng.
Nhìn toà lâu này trước mắt
': này một chút sẽ thấy nó trực
tiếp sánh vai cùng chủ điện, chỉ cách một ngọn núi lại trực - tiếp nhìn thẳng về phía nhau, ý nghĩa của nó chính là đối : phương coi đám người bọn họ là khách quý quan trọng nhất cần tiếp đãi. __ Từ khía cạnh này đã nói rõ, thái độ của Bàn Sơn Tông đối ' với Nam Hồng Thất Tử vốn không hề thay đổi dù thời gian trôi qua. Đã như vậy, đoán chừng khi trực tiếp thương nghị chính : sự cùng nhau chống cự với : Long Cung, đôi bên sẽ dễ dàng đạt được kết quả mỹ mãn. Tô Hồng Tụ từ chối cho ý
: kiến, trực tiếp cất bước tiến
vào lầu cao. Trực giác nói cho
: nàng biết, chuyện này không hề đơn giản như vậy, nhưng đúng là nàng thực sự không nghĩ ra lý do gì để phản bác.
Được đệ tử tiếp đón của Bàn
Sơn Tông chỉ dẫn, bốn người lần lượt bước vào gian phòng tôn quý nhất trong lầu, ngoại trừ ba vị Đạo Tử, đối phương còn không hỏi thân phận của
Thẩm Nghỉ đã sắp xếp cho
hắn một vị trí ở nơi này, có
- thể nói là đã cho Nam Hồng
Thất Tử đủ thể diện.
Nhìn qua dường như chẳng
có gì không đúng, cho đến khi... lần nghỉ ngơi này kéo dài suốt mười ba ngày. Bên ngoài lầu cao. _ Bạch Vu khế cười nhạt nói: "Đúng là rất dễ dàng hả ' Nguyên Châu đạo huynh?" Hơn mười ngày, có thể nói là đệ tử Bàn Sơn Tông đã dốc hết toàn lực đi thỏa mãn mấy người bọn họ, các loại món _ ngon rượu ngon được cung ứng liên miên không dứt. Ngoại trừ gặp Đạo Tử Bàn Sơn Tông... Chuẩn xác hơn là - tồn tại có tiếng nói trong toàn bộ Bàn Sơn Tông này, là đến tận ngày nay vẫn chưa
thấy một ai ra mặt.
— Đổi lại là bình thường, với tính cách Ngụy Nguyên Chầu, gã sẽ lười đi so đo với Bạch Vu. Nhưng giờ phút này, gã
_ lại trực tiếp rơi vào trầm mặc,
dưới đáy mắt loé lên mấy
' phần tối tăm phiền muộn.
So với trực tiếp không cho Nam Hồng Thất Tử mặt mũi thì hành động này của Bàn
Sơn Tông lại càng làm cho
: Ngụy Nguyên Châu không
thể nào chấp nhận được.
Nếu đối phương dứt khoát
từ chối, cùng lắm thì bọn họ
đi tìm nhà tiếp theo, nhưng loại thái độ mập mờ của Bàn Sơn Tông thực sự làm Ngụy
': Nguyên Châu không nghĩ ra
nguyên nhân khiến đối
: phương quyết định làm như vậy.
Tông môn này không xem
: thường Nam Hồng Thất Tử, nhưng lại không muốn ra mặt ' thương nghị?
Trên thực tế, đúng là mục đích của chuyến đi này chính là xin viện trợ, nhưng thế lực
Nhân tộc liên thủ ngăn cản
' Long Cung vốn là chuyện đã
: được ước định từ lầu, băng
không thì Nam Hồng Thất Tử dựa vào cái gì mà nhiều năm
qua vẫn một mực ngăn cản
Nam Long Cung? Chẳng lẽ Kha gia có thể mời
: được Kỳ gia thì Kỳ gia không
mời được Kha gia sao?
Nam Cung và Tây Cung liên thủ, những thế lực Tây Hồng này có thể chiếm được chỗ
: tốt sao?
Chẳng lẽ vì đã quá lâu rồi bọn họ không xuất hiện bên ngoài này, nên hiện tại thế lực Nhân tộc và Long Cung tại Tây Hồng đã không còn
xung đột với nhau nữa?
Tìm không thấy nguyên
nhân có nghĩa là... kể cả khi bọn họ đi đến nhà tiếp theo
thì rất có khả năng vẫn sẽ
nhận được kết quả đồng dạng.
"Chúng ta từ Nam Hồng đến
: đầy là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, kính xin đạo hữu lại đi thông báo một phen, nếu Đạo Tử thực sự
' không rảnh, chúng ta cũng
không phải là người không
' biết điều hiểu chuyện, cứ cho chúng ta một đoạn thời gian cụ thể, lần sau Ngụy mỗ lại đến tìm quý tông."
Đầu là Đạo Tử, sao có thể
_ nhu nhược đến mức không có
lấy một chút ngạo khí nào?
Chỉ vì Ngụy Nguyên Châu
nghĩ đến tính tình của đám
: người đồng hành với mình
đều có chút cổ quái, mới phải nhẫn nhịn lấy đại cục làm
: trọng, từ đó không ngừng
kiềm chế tính tình của bản
- thân thôi. Giờ phút này, rốt cục gã cũng đưa mắt nhìn tên đệ tử tiếp dẫn đang đứng bên ngoài lầu, gương mặt có
: thêm vài phần nghiêm túc.
"Bẩm Lăng Vân Đạo Tử, vãn bối sẽ đi bẩm báo với trưởng lão ngay." Đệ tử tiếp dẫn lặng lẽ bíu môi, một chút không kiên nhẫn xeẹt qua trong đáy
mắt, nhưng ngoài mặt vẫn
_ cung kính thi lễ một cái, sau
đó quay người rời đi.
Hành động này lại khiến Ngụy Nguyên Châu chậm rãi : nhắm mắt xuống, gian nan hít sâu một hơi. Tình hình như thế, trong Vòng mười ba ngày qua đã lặp đi lặp lại đến mấy lần rồi. Thân là Tiên Tông Đạo Tử, dẫn theo Tông chủ Nam Dương đi ra bên ngoài, lại _ đồng thời bị người của Tây Hồng khinh thị, đây là chuyện ' mà gã không thể nào chấp nhận được. "Nếu như hành động này của ngươi đã không có tác dụng gì, vậy thì để ta đi thông báo cũng được." Tô : Hồng Tụ cảm thụ được rất nhiều khí tức Bạch Ngọc Kinh đang có mặt bên trong chủ điện trên ngọn núi trước mặt, biểu cảm vô cùng hờ hững, rốt cục cũng tiến lên một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận